9 thg 12, 2010

Phép lạ từ tình thương

Vô tình mẹ đọc được câu chuyện này. Cảm động quá! Tặng cho các con của mẹ. Yêu thương thật nhiều các con nhé.
Khi Karen biết mình đã có thai đứa con thứ hai, như những bà mẹ hiểu biết khác, cô cố gắng giúp cho đứa con trai 3 tuổi của mình - Michael - làm quen với việc nó sẽ có em. Họ siêu âm và biết đứa trẻ là một bé gái. Thế là ngày qua ngày, đêm nào Michael cũng hát cho đứa em gái, còn đang ở trong bụng mẹ, của mình nghe. (Cái đoạn này là y hệt Bin luôn nè, đêm nào em Nhím trong bụng mẹ cũng được nghe anh hai hát bài Bắc kim thang)

Cậu bé đang xây dựng một tình yêu với đứa em gái bé nhỏ trước cả khi cậu gặp được em mình nữa. Mọi việc diễn ra tốt đẹp cho cả hai me con Karen - người vốn là một tín đồ sốt sắng của Hội thánh Panther Creek United, Tennessee. Và rồi thời điểm sanh nở đến.



Mỗi năm phút, mỗi ba phút, và rồi mỗi phút chờ đợi trôi qua... Nhưng bất ngờ một biến chứng phức tạp xuất hiện khi cô đang trên bàn sanh, Karen phải trải qua hàng giờ đau đớn. Các bác sĩ băn khoăn không biết có cần phải mổ hay không? Cuối cùng, sau một thời gian dài tranh chiến, em gái của Michael đã ra đời. Nhưng cô bé đang trong tình trạng rất nguy hiểm. Một tiếng còi hú vang lên trong đêm khuya, và chiếc xe cấp cứu lao đi, chở đứa trẻ vừa sanh đến khu chuyên khoa ở bệnh viện St. Mary, Knoxville, Tennessee.

Những ngày dài trôi đi chậm chạp. Tình trạng của đứa bé ngày càng tệ hơn. Các bác sĩ nhi khoa nói với cha mẹ đứa trẻ trong sự hối tiếc, "Chỉ có một chút hy vong mà thôi. Xin chuẩn bị cho điều xấu nhất có thể xảy ra." Karen và chồng cô liên lạc với nghĩa trang trong vùng để mua một phần đất mai táng. Trước đây, họ đã sửa sang lại căn phòng đặc biệt trong nhà cho em bé - nhưng bây giờ họ lại phải chuẩn bị cho một lễ tang.


Tuy nhiên, Michael vẫn nài xin cha mẹ cho cậu vào thăm em bé. "Con muốn hát cho em nghe mà," cậu cứ nói mãi. Đã sang tuần thứ hai trong phòng săn sóc đặc biệt, và người ta tự hỏi không biết lễ tang có đến trước khi sang tuần thứ ba không.


Michael vẫn cứ tiếp tục mè nheo về chyện nó muốn hát cho em gái nghe, nhưng con nít không được phép vào phòng Săn sóc đặc biệt. Karen suy nghĩ. Cô sẽ đem Michael vào thăm em bé, cho dù người ta có cho hay không! Nếu cậu bé không được gặp em nó vào lúc này, thì có thể lắm nó sẽ chẳng còn dịp nào khác.

Cô dấu con vào trong áo và bế nó vào phòng. Nhưng cô y tá trưởng đã phát hiện ra và la lên, "Đem đứa trẻ ra ngoài nhanh! Trẻ em không được phép vào đây!" Bản năng của người mẹ trổi dậy mạnh mẽ trong Karen, và người phụ nữ vốn dịu dàng và ôn hòa, bây giờ lại trừng mắt vào cô y tá nọ, cô nói với giọng dứt khoát, "Nó sẽ không rời khỏi đây cho đến khi nó hát cho em gái nghe!"

Karen dắt Michael lại bên nôi em bé. Cậu bé nhìn chằm chằm vào em gái nhỏ xíu của mình vốn đang phải tranh chiến để được sống. Sau một phút, cậu bé bắt đầu hát. Bằng một giọng hát ngây thơ và trái tim trong sáng, cậu bé Michael 3 tuổi hát: "Em là ánh mặt trời của anh, chỉ là em thôi. Em làm cho anh hạnh phúc khi mà bầu trời chung quanh u ám..." Ngay lúc đó, em bé gái dường như có chút phản ứng. Những mạch đập của nó chậm dần lại và đều đặn hơn.

"Hát tiếp đi con, Michael," Karen bật khóc và khuyến khích con, đang khi cô cầu nguyện trong lòng, "Chúa ôi, xin hãy thương xót con gái bé bỏng của con."

Michael tiếp tục, "Chắc em không biết đâu, không biết là anh thương em rất nhiều đâu. Đừng lấy mất ánh mặt trời của anh đi nhé..."

Khi Michael hát cho đứa em nhỏ của mình nghe, hơi thở dồn dập và mệt mỏi của nó trở nên đều đặn hơn, như tiếng rừ rừ của chú mèo con.

"Hát tiếp đi con!!"

"Có một đêm nọ, anh đang nằm ngủ, anh đã mơ thấy anh bế em bé trong tay..." Đứa em nhỏ bắt đầu như dịu xuống và rơi vào giấc ngủ.

"Hát nữa đi con, Michael."

Bây giờ thì nước mắt chan hòa trên má cô y tá trưởng khó chịu kia. Karen thấy lòng mình ấm áp và bình an.

"Em là ánh mặt trời của anh, chỉ là em thôi. Đừng lấy mất ánh mặt trời của anh đi nhé..."

Ngày hôm sau... ngay chính ngày hôm sau, đứa bé nhỏ đã khỏe trở lại để có thể về nhà! Tạp chí "Phụ nữ ngày nay" gọi đây là "Phép lạ từ bài hát của đứa anh trai." Những bác sĩ thì chỉ đơn sơ gọi đây là phép mầu. Nhưng Karen thì nói đây là "Phép lạ từ tình yêu thương của Chúa"!

23 thg 11, 2010

Sao mặt ba thấy ghét quá vậy!

Tối hôm qua, lúc cả nhà đang ngồi ăn tối, Bin lên tiếng: - Hồi chiều lúc rước con sao mặt ba thấy ghét quá vậy?
Mẹ mắt chữ A miệng chữ O, ngạc nhiên hỏi con trai: - Mặt ba làm sao mà thấy ghét vậy con?
- Vầy nè! Vừa nói con trai vừa làm mặt nghiêm, mắt thì liếc xéo qua một bên.
Mẹ: - Thì ra là vậy, sao ba kỳ cục quá. Cô giáo của Bin cũng "mắng vốn" với mẹ là nhìn ba khó gần quá, mặt lúc nào cũng gườm gườm.
Vậy chứ đi rước con thì mặt ba phải "thấy thương" hả con?
Bin: hông phải, đi đến trường rước con thì phải vui vẻ, phải cười. Hiểu chưa ba?
Trời ui, mặt ba sượng ghê luôn kìa. Hy vọng với góp ý này của con trai ba sẽ sửa đổi cho cái mặt vui vẻ dễ thương.
 con trai nhé!
Nguồn trích dẫn (0)
  1. nhimlinhchi

      nhimlinhchi

      15:06 15-01-2011
      Chắc chắn ba phải rút kn rồi. Bị con trai góp ý vậy quê xệ muốn chết luôn á. Thằng này được cái thẳng thắn, hihi.
    • vuonghanh

        vuonghanh

        11:34 12-01-2011
        Hi hi...Bin dễ thương quá đi...
        chuyến này ba phải rút kinh nghiệm đi nhé...

      20 thg 11, 2010

      Sao mẹ thương chồng vậy??

      Chiều thứ 7 nhà mình ăn gà nướng với xôi. Ba ăn xong trước ngồi chơi với em Nhím. Mẹ xé thịt đút cho con trai và con gái ăn. Vui miệng mẹ hỏi đùa: ba có ăn không mẹ đút cho?
      Anh Bin nghe thấy vọt miệng nói liền: Sao mẹ thương chồng vậy? Đút thịt cho chồng ăn...
      Hihianh hai phát ngôn bừa bãi mà... có đúng không nhỉ?

      30 thg 10, 2010

      Ảnh sinh nhật em Nhím

      [IMG]http://i778.photobucket.com/albums/yy64/quykhanglinhchi/Sinh%20nhat%201/IMG_1444.jpg[/IMG]
      Nguồn trích dẫn (0)
      1. trang108@ymail.com
          2 anh em Nhím làm trò chụp ảnh nhắng nhít quá .

        14 thg 10, 2010

        Chữ "Nhân" với cậu bé 4 tuổi

        Sáng nay mẹ chở hai con đến trường, lúc vừa qua ngã 4 Lê Hồng Phong, con trai hỏi:
        - Mẹ có thấy ông mặc đồ màu vàng không?
        - Không mẹ đâu có thấy, mẹ đang chạy xe đâu dám ngó lung tung. Mà ông đó sao vậy con?
        - Ông đó là ông gì mẹ biết không?
        - Mẹ không có thấy nên không biết.
        - Ông đó nhà nghèo lắm đó mẹ!
        - Sao con biết?
        - Thì ổng không có nhà đẹp.
        - Sao con biết?
        - Thì ổng không có tiền.
        - Sao con biết ổng không có tiền? (đến lúc này mẹ cũng chưa biết được ông mặc đồ màu vàng là ai nữa!)
        - Thì ổng không có mang dép, không có quần áo để mặc, chỉ quấn 1 miếng vải màu vàng thôi
        Đến đây thì mẹ biết "ông đó" là ai rồi: - À, đó là ông nhà sư đó con!
        - Mẹ ơi, mai mốt mà ổng đi ngang nhà mình con kêu mẹ đưa tiền là mẹ phải đưa cho con 10 ngàn để con cho ông nha!
        Nói xong lẩm bẩm... "10 ngàn là đủ rồi" (mặc dù chẳng biết khái niệm gì về tiền)
        - Ừ, lần sau con gặp thì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ đưa tiền để con cho ông.
         con trai quá!

        3 thg 10, 2010

        Chúc mừng sinh nhật con gái

        Linh Chi, con gái yêu của mẹ.
        Hôm nay là sinh nhật đầu tiên của con. Mẹ muốn tìm một cái gì đó thật đẹp để lên blog chúc mừng con yêu. Nhưng tìm mãi mẹ chẳng biết mình tìm cái gì. Cuối cùng mẹ quyết định tặng con câu chuyện này. "Chuyện kể về người mẹ" của Andersen
        Câu chuyện hơi buồn cho một ngày sinh nhật. Nhưng mẹ muốn nói với con rằng chẳng có điều gì một người mẹ không thể hi sinh cho đứa con yêu:  Máu, đôi mắt, tuổi trẻ, thậm chí cả sự sống. Yêu con nhiều lắm bé Nhím Linh Chi của mẹ. Con và anh hai Bin là tài sản vô giá của mẹ.
        Câu chuyện như thế này con à…

        Một bà mẹ đang ngồi cạnh đứa con nhỏ. Bà rất buồn vì lo nó chết mất. Đứa bé xanh rớt, mắt nhắm nghiền đang thoi thóp. Thấy nó rên rỉ rất thiểu não, bà cúi xuống sát mặt nó, lòng se lại.
         

        Có tiếng gõ cửa. Một ông già nghèo khổ, trùm kín trong tấm chăn rách bước vào. Bên ngoài tuyết phủ khắp nơi, gió vun vút quất vào mặt. Ông già rét run cầm cập, ngồi xuống ru đứa bé. Mẹ nó đương nhóm lò hâm lại cốc sữa. Xong việc bà quay lại ngồi vào chiếc ghế cạnh ông già, nhìn đứa bé ốm yếu vẫn đang thoi thóp thở. Bà hỏi:

        - Liệu nó có việc gì không? Thượng đế có tha bắt nó đi không?

        Ông già - chính là thần chết  - lắc đầu một cách khó hiểu. Bà mẹ gục đầu xuống, nước mắt ròng ròng trên gò má. Đã ba hôm nay, bà không ngủ, người rã rời. Bà thiếp đi một tí, rồi chợt rùng mình vì rét bà choàng dậy.

        - Đâu rồi nhỉ? Bà hoảng hốt kêu lên, mắt nhìn tứ phía. Ông già và đứa con bà biến đâu mất. Lão đã đem con bà đi rồi. Chiếc đồng hồ quả lắc vẫn tích tắc trong xó nhà.

        Bà mẹ tội nghiệp vùng dậy chạy ra ngoài gọi con. Một bà cụ mặc áo dài đen, ngồi giữa đám tuyết trên sân bảo bà mẹ:

        - Tôi thấy thần chết mang con chị chạy đi rồi. Lão ta chạy nhanh hơn gió. Đã cướp ai đi, lão không bao giờ mang trả lại.

        Bà mẹ khẩn cầu:

        - Xin cụ bảo tôi lão đi đường nào. Tôi sẽ đuổi kịp.

        Bà cụ đáp:

        - Được! Nhưng muốn ta chỉ đường, chị phải hát cho ta nghe tất cả những bài hát mà chị đã ru con chị. Ta đã được nghe chị hát ru con chị nhiều, ta rất thích. Ta là thần đêm tối. Ta đã từng trông thấy nước mắt chị tràn ra khi chị ru con.

        Bà mẹ van vỉ:

        - Tôi xin hát tất cả, sau đó bà chỉ đường giúp để tôi đuổi theo thần chết đòi lại đứa con tôi. Nhưng thần đêm tối chẳng nói gì. Bà mẹ vặn vẹo đôi tay, nước mắt đầm đìa, vừa nức nở vừa hát, tiếng nấc át cả lời hát.

        Nghe hát xong, Thần đêm tối bảo:

        - Rẽ sang phải rồi đi vào rừng thông tối om kia. Thần Chết mang con chị biến vào đấy. Đến giữa rừng, gặp một ngã ba, bà mẹ phân vân không biết rẽ trái hay phải. Chỉ có một bụi gai không hoa, không lá, tuyết phủ đầy, cành nặng trĩu là xuống đến mặt đất.

        Bà mẹ hỏi:

        - Có biết thần chết đem con ta đi lối nào không?

        Bụi gai trả lời:

        - Có nhưng muốn tôi chỉ, bà phải ủ tôi vào lòng cho ấm lên. Tôi đang rét cóng, sắp thành băng đến nơi.

        Bà mẹ ôm bụi gai vào lòng để sưởi ấm cho nó. Ngực bà gai đâm toé máu. Bụi gai nóng lại trổ hoa xanh tốt ngay giữa đêm đông giá lạnh. Được sưởi ấm rồi, bụi gai chỉ đường cho bà mẹ.

        Bà đến một cái hồ lớn, chẳng thấy có một bóng thuyền. Mặt hồ lớp băng mỏng quá không giẫm lên để đi được, nước hồ lại quá sâu không lội qua được. Bà mới cúi xuống để uống hết nước hồ. Bà cũng biết việc ấy là quá sức mình, nhưng vì quá đau khổ. Bà mong thượng đế cứu giúp.

        Hồ nước bảo bà:

        - Không làm thế được đâu. Ta thương lượng với nhau thì hơn. Tôi rất thích ngọc trai. Hai mắt bà là hai viên ngọc trai rất trong. Bà hãy khóc cho đến lúc rơi hai mắt xuống. Tôi sẽ đưa bà đến một cái nhà kính là nơi thần chết vun trồng các cây hoa, mỗi cây là một kiếp người.

        Bà mẹ nức nở, nước mắt tầm tã, hai mắt theo dòng lệ rơi xuống đáy hồ hoá thành hai viên ngọc. Bà được hồ nước nâng bổng lên và thoắt một cái đưa đến một ngôi nhà kỳ lạ, chẳng biết đấy là một quả núi với hang sâu rừng thẳm hay là một công trình tuyệt hảo, tuyệt mỹ của con người. Mắt bà không còn nên không trông thấy gì, bà hỏi:

        - Có thấy thần chết đem con tôi đi đâu không?

        Một bà già canh vườn ươm của thần chết nói:

        - Thần chết chưa về đến đây. Bà làm thế nào mà đến được nơi này? Ai đã giúp bà?

        - Thượng đế giúp - Bà mẹ trả lời - Người đã thương tôi, vậy bà cũng rủ lòng thương bảo cho tôi biết con tôi ở đâu.

        Bà già nói:

        - Tôi không biết mặt con bà. Ở đây nhiều cây lắm. Mỗi cây tượng trưng sinh mệnh một con người. Chúng cũng có tim, tim chúng đập. Bà cứ lại gần các cây, nghe nhịp tim đập chắc bà sẽ nhận ra cây nào mang sinh mệnh con bà. Nhưng bà muốn tôi hướng dẫn thì bà trả ơn tôi cái gì nào?

        - Tôi còn gì để cho bà nữa đâu! Bà mẹ trả lời.

        - Bà có mớ tóc đen nhánh - bà già nói - Bà cho tôi và nhận lại mớ tóc bạc của tôi. Đổi nhau mà.

        - Nếu chỉ có thế thôi thì được - bà mẹ vội trả lời, rồi bà trao mớ tóc đen cho bà cụ và nhận lấy mớ tóc bạc.

        Hai người bước vào vườn kính rộng lớn của thần chết. Nơi đây có rất nhiều cây cỏ đủ loại. Có những cây mộc lan hương mảnh dẻ, những bông thược dược to và mập mạp. Có những cây mọc dưới nước, cây xanh tươi, cây khô cằn, rắn quấn quanh gốc. Đây là những cây cọ, cây tiêu huyền, kia là đám mùi và xạ hương. Mỗi cây mỗi hoa mang một tên người, tượng trưng một kiếp người.

        Có những cây lớn trồng trong chậu nhỏ tí đang sắp làm vỡ chậu. Ngược lại có những cây bé con lại trồng trên những vuông đất rộng phủ rêu xanh mượt. Người mẹ đau khổ rạp xuống từng gốc cây, lắng nghe nhịp đập từng trái tim của chúng. Và giữa muôn vàn trái tim ấy bà nhận ra nhịp đập của trái tim con bà.

        - Con tôi đây rồi! Bà reo lên, chìa tay trên một gốc kỵ phù nhỏ màu lam ốm yếu thân nghẹo sang một bên.

        Bà già ngăn lại:

        - Đừng đụng vào hoa. Cứ đợi ở đây. Thần chết sắp về. Không cho Thần nhổ cây hoa này.

        Ngay lúc đó một làn gió lạnh buốt nổi lên. Thần chết đã đến. Thần hỏi:

        - Sao ngươi lại tìm được đến đây? Mà lại đến trước ta?

        - Ta là mẹ! Bà mẹ trả lời.

        Thần chết vươn bàn tay dài ngoẵng về phía cây hoa mảnh dẻ, bà mẹ vòng đôi bàn tay giữ lấy không cho Thần chết lấy.

        - Ngươi không chống lại được ta đâu! - Thần chết nói và hà hơi vào tay bà mẹ, bà thấy lạnh buốt - Ta cũng chỉ tuân theo lệnh của Thượng đế mà thôi. Ta trông nom khu vườn của người mang theo những cây cỏ ở đây lên trồng trong vườn của Thượng đế theo lệnh người. Còn sau đó trên ấy ra sao ta không biết.

        - Trả lại con cho tôi! - Bà mẹ van xin và định túm lấy tay hai cây.

        Thần chết bảo:

        - Chớ đụng vào! Ngươi nói rằng ngươi đau khổ mà ngươi lại muốn làm cho một người mẹ khác phải đau khổ hay sao?

        Bà mẹ đau thương buông hai cây hoa ra.

        Thần chết nói thêm:

        - Đây là đôi mắt của ngươi, ta thấy lóng lánh dưới đáy hồ ta vớt lên đấy. Ngươi hãy nhận lại. Và nhìn xuống đáy giếng gần đấy. Ta sẽ cho ngươi biết tên hai đứa trẻ có hai bông hoa ấy. Ngươi sẽ thấy rõ cả cuộc đời và quá khứ và tương lai của chúng, thấy rõ tất cả những gì mà ngươi định huỷ hoại.

        Bà mẹ nhìn xuống đáy giếng. Bà thấy một trong hai bông hoa ánh lên niềm vui đầy hạnh phúc, còn bông hoa kia thì hoàn cảnh trầm luân, khổ ải.

        Thần chết nói:

        - Cả hai kiếp hoa đều do Thượng đế định đoạt cả.

        Người mẹ hỏi:

        - Thế hoa nào là hoa hạnh phúc, hoa nào là hoa bất hạnh?

        Thần chết đáp:

        - Ta không thể tiết lộ thiên cơ. Nhưng một trong hai bông hoa ấy chính là của con ngươi, là hình ảnh tương lai của nó.

        Bà mẹ gào lên:

        - Hoa nào trong hai hoa ấy là của con tôi? Hãy bảo cho tôi biết. Nếu đời nó sau này sẽ đau khổ thì hãy mang nó đi, mang ngay về Thiên đường. Xin hãy tha thứ cho những lời tôi cầu nguyện. Xin hãy quên đi tất cả, coi như tôi đã mê sảng.

        Rồi bà vặn tay vào nhau, quỳ xuống cầu khẩn:

        - Xin Thượng đế đừng nghe lời con nếu con có cầu khẩn những lời sai trái với ý người.

        Rồi bà gục đầu xuống ngực.

        Và Thần chết mang đứa bé đến cái xứ sở xa lạ ấy.

        2 thg 10, 2010

        Nhà trẻ

        Hôm nay mẹ đi đón anh hai về sớm, xong mẹ qua đón Nhím và cho hai anh em chơi ở trường con một chút. Vui ghê. Lần đầu tiên được chơi vui như vầy nè. Anh hai trượt cầu tuột một cái ầm vào xe hơi làm con lộn mèo một vòng rơi xuống đất. Đau lắm, mà con chỉ khóc xíu xiu thôi vì con được chơi vui quá. Cảm ơn mẹ nhiều
        <a href="http://s778.photobucket.com/albums/yy64/quykhanglinhchi/Nhim%20di%20nha%20tre/?action=view&current=IMG_1366.jpg" target="_blank"><img src="http://i778.photobucket.com/albums/yy64/quykhanglinhchi/Nhim%20di%20nha%20tre/IMG_1366.jpg" border="0" alt="Photobucket"></a>

        30 thg 9, 2010

        Bị cô mắng vốn

        Đến hôm nay là vừa đúng 01 tháng Nhím đi nhà trẻ. Sau nửa tháng đầu stress, khủng hoảng và bệnh Nhím đã lấy lại phong độ là em gái của Bin siêu quậy!
        Ngày nào đón con cô giáo cũng "đá" một chuyện: nào là nhỏ như chuột nhắt mà phá như giặc, bám cô như sam, tranh đồ ăn với bạn...
        Mà con gái của mẹ đúng là phá thật, con có mặt ở đâu là nơi đó không thể nào gọn gàng được, mọi thứ được con lôi hết ra, cái nào càng núp kỹ con càng moi ra cho bằng được. Cô giáo cho bạn ăn thì con tranh phần, ăn ké. Còn nếu cô đút bạn uống sữa (món này con không khoái nên không giành) thì con ngồi bên cạnh canh me cô giáo đưa muỗng chưa kịp đút vào miệng bạn thì con lấy tay đập phát cho văng tung tóe rồi nghếch mặt lên nhăn mũi khoe răng thỏ cười (đểu lắm).
        Cô còn mắng vốn là con bám riết lấy cô không cho cô đi đâu hết á, cứ cô bước chân đi là con bò theo, mà con bò theo đến đâu là lôi theo cái gối ôm đến đó (yêu quá). Đến bữa trưa cô giáo phải ngồi ngay cửa ra vào ăn cơm cho con thấy mặt. Vậy mà con cũng đâu có tha người ta, con lôi cái gối ôm bò đến bên chân cô và ngoan ngoãn nằm chờ
        Kể tội con gái nhiêu đó thôi, đợi tập hợp thêm tội rồi lại lên kể tiếp.

        29 thg 9, 2010

        Nhím ăn côn trùng

        Người ta bảo con nít thích khám phá và đặc biệt là con nít nhỏ xíu thì khám phá mọi thứ bằng miệng.
        Nhím từ bé tí mẹ đã thả lăn lóc dưới nền nhà. Để giữ vệ sinh thì nhà được lau mỗi ngày 2 lần (không kể những lần vây đổ dơ, ướt đột xuất). Dù nền nhà luôn sạch bong nhưng Nhím ta cũng rất tài tình, thỉnh thoảng vẫn moi móc ra được nhiều thứ hay ho ra phết! Bất kể là cái gì, nhỏ nhỏ đen đen là nàng ta thích. Nhặt được là cho vào miệng để "khám phá" ngay. Có lần mẹ vừa vào nhà vệ sinh quay ra thấy trên miệng nàng một vật đen đen đang ngo ngoe. Mẹ vội chạy đến lôi ra một chàng dế đá, thả xuống sàn chàng chạy cong đuôi trốn mất Dế này ba Nhím mua về để dành cho cá rồng ăn nè, chàng ta vất vả lắm mới thoát được nơi giam cầm, ai ngờ lại rơi ngay vào miệng nàng Nhím đang tuổi thích khám phá
        Lần thứ hai, mẹ đang giũ giường chuẩn bị đi ngủ thì nghe Nhím "ọe ọe" như bị mắc nghẹn. Vội vội vàng vàng mẹ móc miệng nàng ra một con bọ xít be bé mất đầu. Con bọ xít bé này chắc là trú ngụ trên cây nhãn ngoài cửa sổ phòng ngủ, vì ham chơi không nghe lời mẹ nên lạc vào đây và đói chết rồi xém tí nữa thì được Nhím cô nương hóa kiếp giúp. Mẹ móc ra, ơ con bọ xít mất đầu, lại thò tay vào miệng Nhím quơ quào, lôi ra được một mớ chân, vẫn không tìm thấy đầu. Thôi rồi chắc là đầu đã chui tọt xuống bao tử rồi
        Lần thứ ba, mẹ đang dọn dẹp nhà, Nhím cũng đang ngồi gõ mấy viên sỏi cốc cốc vào cửa. Rồi mọi thứ im bặt một cách khác thường. Chắc thế nào cũng có cái gì hay ho lắm nàng mới bỏ cái trò phá nhà kia đây. Mẹ bước lên thấy nàng đang nhai trệu trạo cái gì đó trong miệng. Lại công cuộc móc miệng Nhím, trời ơi mẹ xém chút là  Một nửa con thằn lằn chết khô queo cứng đơ. Ôi còn nửa con đâu rồi, tìm tìm... may quá nó còn nằm dưới sàn nhà, ráp 2 nửa lại thấy vẫn còn đủ. Con thằn lằn chết khô cứng quá nên Nhím chưa khám phá được gì. Bình thường mẹ sợ thằn lằn lắm, còn bây giờ thì khiếp đảm luôn

        27 thg 9, 2010

        Thơ tặng con gái

        Nhìn tiêu đề tưởng đâu mẹ viết thơ tặng con, hihi xấu hổ quá! Không đâu Linh Chi của mẹ ơi, đây là bài thơ bác memiu2006 tặng cho con và các bạn con trong Hội Nghé tháng 10 đó. Mẹ chép lại cho con thôi. Cảm ơn memiu2006 nhé con!
        Đây bạn BUM anh cả
        Phong độ và đẹp giai
        Em Nhiên xinh thứ hai
        Là của anh BUM đó
        Cấm bạn nào sờ mó
        Kể cả Bun và Bin
        Bảo chỉ biết đứng nhìn
        Lầm lũi đi cho vững
        Xin chào nông dân Úc
        Anh chàng Bunnie yêu
        Nhanh thoắt leo thật nhiều
        Nhím xù lông, chu mỏ
        Hỏi bạn BIM nho nhỏ
        Bạn đang vui điều gì
        Sao mà cười tươi thế
        Phong cách xoành điệu ghê
        Là bạn BUN nhắng nhít
        Thu Hà còn con nít
        Sao bày đặt “lộ hàng”
        AN HUY thấy vội vàng
        Cười to như được của
        Sóc pha lê bé nhỏ
        Nhưng nhanh nhẹn cực kỳ
        Bạn ngẫm nghĩ cái chi
        Hay lâu không thấy Ốc
        Ốc tẽn tò thụt mất
        Bạn Bí này ngộ thật
        Tớ hỏi nhỏ chút mà
        Bạn tu chai thật àh
        Sữa hay là rượu đấy
        Cái này thì bí mật
        Cái này uống biết liền
        Xinh đẹp và dịu hiền
        Như Linh San, Thư đấy
        Jin Jin nghe vùng dậy
        Xin một chút thui mà
        Nàng Hoài Anh thật là
        Sao cười nhe cả lợi
        Ken le lưỡi liền chê
        Lêu lêu ôi xấu chết
        Công chúa Nấm xinh xắn
        Ngơ ngác như con nai
        Nàng Hà Anh thật tài
        Đi khắp đây khắp đó
        Bạn sướng nhất nhà rồi
        Phởn phơ khoe bụng ngồi
        BIN đại ca thật tệ
        Dám đọ ti, đọ “bệ”
        Tớ khoe lun một “toà”
        Đại ca Bin dám ah
        Tranh em Nhiên của Tớ
        Vân Chi nàng Thỏ đế
        Mãi mới thấy ló ra
        Pi hăm hở liền qua
        Nhấc nắp khoe gì đó…
        Bee lỳ thật là khoẻ
        Vật Cao cổ giữa nhà
        Duy Anh gân cổ la
        Tớ cũng tên Bee nhé
        Týt nhăn nhăn, nhở nhở
        Tớ lại giống giáo sư
        Bạn Týt ơi thật cừ
        Khánh Linh phục bạn đấy
        Thái Uyên nghe thấy vậy
        Ngắt cành hoa gọi là
        Tặng giáo sư anh Týt
        Thuỵ Dương và Chân Sỹ
        Leo trèo mới thật tài
        Mãi nước Nhật xa xôi
        Các bạn đang đón mời
        Hai bạn cùng về nước
        Tớ Hạnh Chi dừng bước
        Ngay trước bậc thềm hoa
        Mời bạn Sóc vào nhà
        Quả đầu bạn ái dà
        Tớ tưởng là đuôi đấy
        Có ai tập chống đẩy
        Giống như bạn Duy khang
        Thế mới nhớn đàng hoàng
        Nào mình cùng vững bước
        Nhà tháng mười tốt phước
        Bé nào cũng thật ngoan
        Trai thì thật vẹn toàn
        Gái thì xinh yêu thế
        Vài câu thơ nho nhỏ
        Chúc các bé nhà ta
        Ăn tốt chạy nhanh à
        Ấm áp bên mẹ cha
        Thân thiết tình bè bạn
        Và tớ lun yêu quý
        Hội Nghé Vàng nhà ta

        22 thg 9, 2010

        Từ nay gọi Bin là siêu của siêu quậy


        19 tháng tuổi, Bin được chính thức công nhận là “siêu quậy”, đánh dấu bằng việc ông bà nội không giữ nổi nữa nên quyết định cho Bin đến trường. Buổi sáng mẹ chở con đến trường, hai ngày đầu con khóc một chút đòi mẹ. Từ ngày thứ ba trở đi con không còn khóc khi qua với cô giáo nữa, chỉ đứng ở cửa lớp nhìn theo mẹ mặt buồn hiu, mắt rơm rớm nhưng cố kềm tiếng khóc. Hình như con cũng ý thức được “bổn phận” của mình rồi, chỉ vì không nỡ xa mẹ thôi. Một hai tháng qua đi, Bin có bạn trong lớp, thích nghi với trường lớp rồi, nên mỗi sáng đến lớp, chào mẹ chào cô xong là đi luôn vô lớp không còn quyến luyến mẹ nữa. Con đã quen với trường lớp.
        Bây giờ Bin đã 2 tuổi rồi, Bin đã nói rất rành và phân biệt cách gọi khác nhau đối với mỗi người rồi. Coi tivi, Bin cũng biết người già thì gọi là “ông, bà”, người trẻ thì gọi “cô, chú”, con nít thì “anh, chị” đâu ra đó rành mạch, không lẫn lộn. Lâu lâu, con phát ngôn những câu làm người lớn nghe hết hồn luôn. Bữa đó con với Thúy giành nhau sợi dây nylon. Chị Thùy Linh xé ra làm 2 cho mỗi đứa một sợi, mà nhỏ Thúy cứ theo đòi hoài, con quăng sợi dây của con cho nó rồi nói “mày ăn luôn đi”. Ngỡ ngàng! Rồi bữa kia, ba con đùa nói Bin ở nhà chơi, ba đi nhậu nha. Lúc đầu con không cho ba đi, ba cứ đòi đi, con nói “nhậu hoài hoài, chết trên võng”.
        Con được cả nhà yêu thương và chìu chuộng nhưng cũng bị đòn và bị phạt nghiêm khắc lắm. Phải kèm cặp, uốn nắn từ nhỏ thôi, vì tính khí của con “ông trời con” dữ lắm, muốn gì là đòi cho tới cùng, mà đâu phải đòi êm dịu đâu, cứ không vừa ý là hét điếc tai. Con chẳng biết sợ bất cứ người nào, không một ai trị được con, càng dữ với con con càng làm mình làm mẩy. Con thích ngọt, phải dụ ngọt thì mới ổn. Được cái là con không lè nhè mè nheo. Muốn cái gì không được chìu thì hét inh ỏi, nhưng dụ ngọt mấy giây hoặc có cái khác khoái chơi hơn thì im ngay.
        Gần đây phát hiện ra Bin sợ chiếc xe lấy rác. Cứ đem chiếc xe rác “bạch bạch” ra hù là Bin sợ liền. Chỉ không biết là sợ được đến bao lâu. Nhưng lần trước sợ chú Vũ, chú Vũ nạt một tiếng là ngồi im ăn ngoan ngoãn liền. Vậy mà bây giờ, Bin có coi chú Vũ là cái đinh gì nữa đâu!
        Bin quậy vậy đó, nhưng là người có khiếu hài hước lắm, lại vui vẻ nữa, nên ai cũng yêu con. Bà Bảy nói Bin là người đem lại vui vẻ cho mọi người, vì con hay chọc cười người khác.
        Không biết Bin có hiểu người lớn “đi nhậu” có nghĩa là gì không, mà khi ba con nói “ba đi nhậu nha Bin” là con không cho đi. Con trả lời là “nhậu hoài hoài, chết võng á” (ý con muốn nói là nhậu về sẽ chết nằm trên võng).
        Vậy là mỗi khi ba ghẹo con khiến con bực mình, chịu không nổi con liền nói “ba đi đi, đi nhậu đi!” Chắc ý con là muốn ba đi cho phứt mắt con.
        Một bữa sáng thức dậy, Bin chỉ vào những chữ in trên mền của con và hỏi mẹ “này gì vậy” mẹ đọc cho con nghe đây là chữ a, kia là chữ o, rồi chữ b, chữ l. Con thích thú và cũng đọc theo mẹ. Thấy vậy mẹ dạy con đọc bảng chữ cái tiếng Việt, con đọc theo rất chăm chú. Mà Bin phát âm chuẩn lắm nha, không có ngọng ngịu đâu, chỉ có chữ g, r, q là hơi làm khó con một chút. Còn số đếm từ 1 đến 10 thì Bin đếm rành từ lâu rồi. Bác Hai nhà mình nói “lớn lên chắc Bin học giỏi lắm đây!”. Ngoài ra, Bin còn thuộc lòng hết những bài hát trong đĩa Xuân Mai và nghêu ngao hát luôn miệng. “Bin 27 tháng rồi chứ bộ!”. Hình như Bin của mẹ thích nhất là bài Bắc kim thang, vì mẹ nghe con hát bài này thường xuyên nhất, hát rành rọt nhất.

        Thôi nôi em Nhím

        Hôm nay rằm Trung thu cũng là thôi nôi em Nhím nhà ta. Nghĩ mà thương con gái quá, ba mẹ bận rộn với cái nhà đang sửa nên làm cho con sơ sài quá. Tạm thế nha con, đợi nhà cửa xong xuôi thì mẹ sẽ tổ chức SN 1 tuổi cho con "hoành tráng" một chút.
        Mượn tạm tấm hình chụp hôm đầy tháng cho có màu sắc 1 chút. Hẹn đến 03/10 sẽ có nhiều ảnh đẹp.
        Nguồn trích dẫn (0)
        1. nhimlinhchi

            nhimlinhchi

            13:05 24-09-2010
            Sao chèn hình hoài mà hổng được vậy cà?

          20 thg 9, 2010

          Nuôi Bin vất vả


          Nuôi con chỉ cực mỗi cái việc cho con bú thôi. Nếu mẹ có nhiều sữa thì mẹ con ta đã khoẻ rồi, đằng này… Cả nhà làm mọi cách, mẹ ngày nào cũng ăn giò heo hầm với đu đủ, ngán chết đi được mà cũng không đủ sữa cho con bú. Vậy nên, con mới hơn 3 tháng phải cho ăn dặm bột. Con tỏ ra rất thích ăn. Mỗi bữa mẹ quậy một chén bột (loại chén nước mắm) với sữa con ăn rất nhanh hết sạch chén. Mọi người cũng mừng. Hơn một tháng ăn bột thì con bắt dầu chán, chắc con ngán vị ngọt rồi. Lúc này sữa mẹ nếu dồn cả ngày cho con bú được 1 cữ cũng không đủ no. Nên phải liều cho con ăn bột mặn lúc con mới hơn 4 tháng tuổi. Mẹ thay đổi mùi vị 3 bữa một ngày cho con đỡ ngán, xen với các cữ sữa đút lén được cho con lúc con ngủ. Trầy trật lắm với khoản ăn uống của con. Hồi nhỏ con còn có bề ngang, càng lớn càng giảm bề ngang, chỉ còn tăng trưởng chiều cao thôi.
          Lúc con 6 tháng tuổi thì con tự mình cai vú mẹ luôn (mẹ nói là cai “vú” chứ không phải cai “sữa” vì mẹ đâu còn sữa cho con cai!). Một đêm, con nằm nhìn chằm chằm vào ngực mẹ, nghĩ là con thèm nên mẹ vạch áo cho con bú đỡ ghiền, không ngờ con lẳng lặng quay mặt vào vách. Lát sau con quay ra, mẹ thử vạch áo lần nữa, con lại quay lưng về phía mẹ. Từ đó trở đi con không bao giờ đòi vú mẹ nữa.
          Mọi người trong nhà lo lắng, sợ con bỏ luôn sữa bình thì khổ, vì con còn nhỏ quá mà. Nhưng may mắn, lúc này việc bú bình của con có cải thiện chút ít. Thỉnh thoảng lúc con thức cho bú vẫn được, mẹ mừng ghê.
          Con thường hay bệnh. Cứ trái gió trở trời là con ho, sổ mũi. Vì vậy con phải uống thuốc. Uống thuốc hoài con đâm ra sợ (hay ghét) cái muỗng, cho nên đến giờ ăn là lại cực khổ với con nữa. (Con sợ cái muỗng đến mức sau này lớn một chút khi cho con ăn cơm phải lấy đũa gắp hoặc bốc bằng tay đút thì con mới ăn. Con ăn cơm sớm, khi chưa đầy tuổi). Con lại khác những đứa khác, không thích được ẳm, nên cũng khó dụ để cho ăn. Rồi mẹ phát hiện ra con thích xem quảng cáo, mỗi lần xem quảng cáo là cho con ăn dễ lắm, nhưng quảng cáo đâu có hoài mà cũng đâu có đúng bữa ăn, nên ba con thử mua đĩa nhạc bé Xuân Mai về cho con xem. Ai ngờ đâu con ghiền. Cứ đến bữa ăn là mở lên cho con xem, hết bữa ăn rồi tắt cũng không được. Rồi đến lúc ngủ, nằm lên võng rồi cũng phải mở Xuân Mai cho con, xem hết đĩa con mới chịu ngủ. Thấy con thích, bác hai mua về cho con thêm 1 đĩa Xuân Mai nữa mà con không chịu coi đĩa mới này, cứ có 1 đĩa xem hoài hoài không biết chán, tới lúc nát hết đĩa cũ mới chịu xem qua đĩa mới. Nhờ có Xuân Mai, cũng nuôi con được qua những bữa ăn.
          Con không thích được ẳm, nhưng người lớn lại thích ẳm con đi chơi. Bà nội rầy ông nội tập thói quen xấu cho con, nhưng biết sao bây giờ, ông nội thích ẳm con ra đường chơi. Rồi dần dần con đâm ra thích ra đường, chiều đến mà không ẳm ra đường là con quậy khóc lên. Có điều con 7, 8 tháng rồi mà không cho “ẳm nách” cứ bắt người ta tha nê nê trước bụng.. Rồi vỉa hè trước nhà mình làm xong, mẹ mua chiếc xe đẩy về để chiều chiều con ra dạo phố.
          Con chậm mọc răng, 7 – 8 tháng gì đó mới mọc 2 cái răng dưới. Khi con có nhiều răng rồi thì hai cánh tay mẹ đầy vết răng của con, không ngày nào con không cắn mẹ. Mà ai con cũng không cắn, chỉ cắn mẹ thôi.
          Ông nội đặt cho con tên ở nhà là Bin. Bin có khả năng cảm thụ âm nhạc tốt lắm, cứ nghe nhạc là chân nhịp tay múa dù chỉ mới biết ngồi. Có một đoạn video clip mẹ quay lúc con xem quảng cáo sữa Vinamilk. Nghe hát “100%, 100% sữa tươi nguyên chất 100%. Chúng tôi là những con bò, chúng tôi là những con bò vui nhộn” là con ngồi nhịp chân, nhún nhún. Đoạn quảng cáo vừa dứt là con hét một tiếng, chắc là muốn níu lại nghe nữa! Mẹ nhớ lúc con còn trong bụng, mẹ đã cho con nghe nhạc. Những hôm mẹ cho nghe nhạc giao hưởng, lúc đầu con đạp đạp, sau đó thì im re, mẹ đoán là con ngủ rồi. Còn lúc nghe nhạc Việt Nam, mẹ cho nghe chú Lam Trường, chú Duy Mạnh hát thì con nằm im, nghe đến bài cô Cẩm Ly hát là con đạp lung tung hết, mẹ nghĩ là con phản đối, không chịu nghe ca sĩ nữ hát rồi.
          Sau này khi con biết đi rồi, con xem nhạc của các cô Yến Trang, Yến Nhi, chú Lý Hải, chú Châu Gia Kiệt, nói chung là thể loại nhạc sôi động. Con không bao giờ ngồi im mà con luôn đứng lên nhảy theo, mỗi bài hát con nhảy một kiểu riêng chứ không phải cứ một kiểu “cà tưng” đâu nha, nào là “vấp cục đá”, “anh đẹp trai”, rồi hiphop. Bin nhảy “sành điệu” lắm. Mà con lạ lắm, cứ bài nào thích là nghe một bài đó thôi, nghe tới nghe lui mười mấy lần chứ không chịu cho qua bài khác. Nhiều khi mỗi đĩa nhạc con chỉ xem một bài thôi, không bao giờ cho xem qua bài khác.
          Lúc Bin 9 tháng rưỡi con biết nói “cá”, “cha”, mẹ tưởng đâu con biết nói sớm vậy, nhưng sau đó thì không thèm nói nữa. Nhưng mà con cũng biết nói trước biết đi. 11 tháng rưỡi con mới biết bò, sau thôi nôi mới đứng chựng. Mà con cũng không thường đứng chựng, cứ thích bò khắp nhà. Đến lúc con 13 tháng rưỡi, nhà mình cũng vừa xây xong, buổi chiều mẹ rửa nhà sạch rồi ẳm con ra cho con bò thoải mái, mọi người ngồi chơi quay quần. Tự nhiên đang bò con đứng dậy đi mấy bước, té xuống lại đứng lên đi tiếp. Thế là Bin biết đi rồi. Nói cũng được một ít, con kêu ba là “cha”, kêu mẹ là “ba”, dạy cách gì con cũng không kêu mẹ bằng “mẹ”, một mực kêu là “ba”. Chắc là con nghe con Thuý kêu mẹ là “thím ba” nên con cũng kêu vậy. Còn ông nội bà nội thì con kêu là “Năm”. Đàn ông con trai còn lại con đều kêu là “chú”, phụ nữ thì “cô”.

          Bin chính thức trở thành anh Hai

          Mẹ nằm ở bệnh viện 5 đêm, đó có lẽ là khoảng thời gian “tội nghiệp” nhất của con trai nhỉ? Trước giờ con trai đeo mẹ như sam. Dù mẹ đã chuẩn bị tư tưởng cho con từ rất lâu trước khi sinh em Nhím, nhưng dù gì con cũng chỉ là 1 đứa bé mới hơn 3 tuổi.
          Đêm thứ 2 con lên bệnh viện thăm mẹ và em. Mẹ thương con trai quá đi. Con có vẻ thích em Nhím và cũng “biết thân biết phận”, không đòi mẹ, chỉ nằm trên giường với mẹ và năn nỉ ba cho ở lại thêm 1 chút “để coi mẹ”.
          Về nhà mẹ cũng không được ngủ chung với con như trước nữa, tối con muốn ngủ chung với mẹ nhưng lại lo ba bị “ma sói” cắn nên phải lên nhà ngủ để bảo vệ ba. Ba vô tâm quá cơ, Bin còn chưa ngủ mà ba đã ngủ khò khò rồi. Con ra cửa sổ, hướng vô chỗ có mẹ và em hát “biết bao giờ mới được có em” rồi khóc nức nở: “mẹ ơi, ẳm em lên ngủ với con đi, con nhớ thương mẹ con khóc…”. Con trai ơi, mẹ cũng nhớ thương con, cũng muốn lên ngủ chung với con, nhưng mọi người bắt mẹ kiêng cử, bắt mẹ “nằm ổ”.
          Chỉ có 1 tháng thôi mà mẹ thấy con trai lớn hẳn ra về vóc dáng lẫn tính cách. Mẹ cũng có chút buồn (nhưng thật ra trong lòng khoái chí lắm) là con không còn đeo mẹ nữa, bây giờ cái gì cũng theo ba thôi. Tối đến là không cho ba đi đâu hết, nếu có đi là phải chở con theo. Con bắt đầu biết đi uống cà phê từ đó.
          Cả hai anh em con đều đáng thương là mẹ không có nhiều sữa. Do tạng người mẹ như vậy rồi. Hai tháng đầu sữa rất dồi dào, nhưng từ tháng thứ 3 trở đi đều như nhau, ít dần và đến tháng thứ 6 thì cả 2 con đều tự cai sữa mẹ và cuộc chiến gian khổ mang tên gọi “bú bình” lại tiếp diễn. Nếu anh Bin mẹ phải rình rập hàng giờ lúc con ngủ say để đút bình cho con bú thì em Nhím lại không thể, cả lúc thức và lúc ngủ đều không. Tệ hơn nữa là lúc em ngủ mà đút bình sẽ làm em thức. Vậy là vật em ra múc từng muỗng đút thôi. Mỗi lần uống sữa là em khóc toáng, la hét inh ỏi, người ngoài không biết làm gì thì thấy rất xót xa.
          Khoảng thời gian vật vã với bình sữa của anh Hai ngắn, khoảng 7 tháng là êm đẹp, con chịu bú bình khi thức và ăn bột cũng vui vẻ hợp tác. Có điều con thường hay bệnh. Còn em Nhím thì đến nay hơn 7 tháng rưỡi rồi vẫn phải đút bằng muỗng. Vài ngày gần đây em chịu mút bình lúc chiều tối nhưng mỗi lần chỉ được khoảng 50ml sữa. Bù vào đó, trộm vía em Nhím đỡ cái khoản đi thăm bác sĩ hơn anh hai.
          Anh hai thương em nhưng nghịch ngợm và đôi khi xéo xắc với em lắm. Điều này là không tránh khỏi rồi!
          Con trai mẹ sắp được 4 tuổi rồi. Con có những suy nghĩ, tư duy rất độc đáo. Mẹ là người luôn tìm cách để con nói ra những suy nghĩ của con, điều này thì mẹ hơi tự hào đó nhé. Nhờ vậy mới phát hiện được kiểu tư duy « độc đáo » của con. Sau khi tham dự đám cưới của chú út con về nhìn hình đám cưới của ba mẹ và tự suy ra ba mẹ là vợ chồng vì ba mẹ cũng mặc đồ cô dâu chú rể. Xem hình và đĩa đám cưới ba mẹ, con không còn thắc mắc lúc đó sao cả nhà không cho con đi mà con tự kết luận là lúc đó con ở trong bụng ba, con ăn hết trứng trong bụng ba nên ba không mập như bây giờ !
          Sao con lại nghĩ là con ở trong bụng ba mà không là trong bụng mẹ nhỉ ? Mẹ cũng không biết. Con nói, bởi vì con là con trai, còn ba là đàn ông. Đàn ông thì đẻ ra con trai. Còn mẹ là con gái, mẹ đẻ ra con gái nhỏ xíu như em Nhím thôi.
          Giường ngủ nhà mình chật, không đủ chỗ cho 4 người nên chỉ có 3 mẹ con ngủ thôi. Một bữa kia cao hứng con rủ ba vào ngủ chung. Mẹ nói, ba vô giường ngủ thì con nằm gần mẹ, để ba nằm ngoài nha. Con trả lời : ba phải nằm gần mẹ chứ. Sao vậy con ? Vì ba đám cưới với mẹ rồi đó, là ba thương mẹ. Ngạc nhiên với con trai quá.
          Những câu nói “bất hủ” của anh hai Bin:
          Thấy ba mẹ đang tranh luận
          -         Hai người đừng có cãi lộn nhiều. Cãi lộn ít ít thôi cho nó vui. Con lên gác mà con còn nghe cãi lộn là con vã miệng đó nha.
          Sau khi liệt kê xong các cặp vợ chồng trong gia đình, con kết luận :
          -         Con vợ chồng với bác 2! (lúc đó bác 2 con chưa có vợ)
          -         Mẹ ơi, cho con tắm bằng xà bông « rồ má nồ » của ba đi. Rồ má nồ - xà bông « người đàn ông đít thịt » !
          Có lần hai mẹ con nằm « tâm sự » :
          -         Con trai có thương mẹ hông ?
          -         Hông (miệng nói vậy, mắt thì cười long lanh)
          -         Biết vậy hồi đó mẹ đẻ ra trứng gà ăn cho sướng, đẻ con chi cho mệt
          -         Mẹ nói xạo rồi, con là con trai mà – ba đẻ con chứ !
          -         Hả ? Ai nói với con
          -         Con tự nói. Hồi con còn nhỏ xíu là con ở trong bụng ba mà.
          -         Vậy hả con ? Ở trong bụng vui hông?
          -         Vui lắm. Trong bụng ba có nhiều trứng lắm. Y như trứng gà
          -         Rồi đâu hết rồi?
          -         Con ăn hết trứng của ba rồi. Mẹ thấy hông (chỉ hình cưới ba mẹ treo trên tường), con ở trong bụng ăn hết trứng của ba nên đâu có mập như ba này đâu (chỉ ba đang nằm trên võng).
          Ba đi chơi 2 ngày 1 đêm, tối hôm sau ba về, đang nằm ngủ, con thủ thỉ:
          -         Hôm qua ba không có nhà, con ngủ mà con buồn quá à.
          -         Sao vậy con (mẹ hỏi)
          -         Thứ một là ba đi nhậu, thứ hai là hổng có ai gãi lưng cho con.
          Nói xong gọi vọng ra ngoài – ba ơi vô gãi lưng cho con đi!
          Dạo này bà nội ghét mẹ lắm, đuổi mẹ đi hoài. Mẹ cũng muốn đi chỗ khác mướn nhà ở cho xong, khỏi phải mệt đầu óc. Nhưng ba con không chịu đi. Một bữa mẹ nói với con trai:
          -         Mẹ với em đi nhà khác ở, còn con ở nhà này với ba nha
          -         Sao vậy mẹ?
          -         Thì mẹ đi ở nhà của mẹ
          -         Nhà này không phải của mẹ sao?
          Mẹ bó tay chỗ này, đang suy nghĩ cách trả lời thì con nói tiếp
          -         Mẹ đừng đi mẹ ơi, con thương mẹ lắm. Mẹ mà đi là con tội nghiệp lắm (ý là tội nghiệp con lắm).
          Thương con trai quá!
          Thôi “chia tay” anh hai chút để nói về em Linh Chi nha.
          Em Nhím cũng do con gọi, rồi em Linh Chi cũng do con gọi. Chỉ có 1 lần mẹ nói con tên là Bin cũng có tên là Quý Khang, còn em Nhím thì có tên là Linh Chi.
          Vậy rồi con chẳng cho ai gọi là em Nhím nữa cả, tất cả mọi người đều bị con sửa lưng là “em Linh Chi, không phải em Nhím”. Sửa lưng hoài mà người lớn “cứng đầu” ghê, nên cuối cùng con tự kết luận: người lớn thì kêu là Nhím, còn con kêu là Linh Chi.
          Linh Chi biết lật trước anh hai (anh hai 4th 20 ngày, còn em thì 3th rưỡi thôi), bò cũng trước anh hai luôn (anh hai 11th rưỡi bò, em thì từ 7th bắt đầu chống thẳng gối rồi). Mấy hôm nay em biết làm xấu, cười nhăn mũi, khoe nướu “xấu” thấy ghê luôn!
          Nếu như anh hai thương em, thì em cũng thích anh hai không kém đâu nha. Anh hai đi học về là Nhím xoay người theo anh hai liên tục luôn. Buổi tối, khoảng thời gian từ 7h – 9h là lúc hai anh em giỡn vui vẻ nhất. Được anh hai tha lôi trên giường là Nhím cười tít mắt luôn. Tối hôm qua, hai anh em giỡn cười nắc nẻ. Ba nằm võng, mẹ ngồi bên 2 đứa. Nhìn yêu quá! Gia đình mình ước gì mãi mãi đầy tiếng cười như vậy.

          Bin lớn lên từng ngày


          23/11/2008
          Hôm nay về nhà bà cố chơi. Nước ngập mới rút đi nên lầy lội bùn đất khắp nơi, ai nhìn cũng ngao ngán. Riêng Bin thấy nước với sình dơ là khoái chí. Hôm nay nhà cố có chị Thảo và chị Trinh ù về chơi nữa, nên Bin chơi rất vui. Tới trưa mẹ kêu con đi ngủ, con trả lời mẹ « chơi mà ngủ gì ! » làm ai cũng cười ồ lên. Không ngờ Bin nhà ta còn nhỏ mà cũng biết lý sự ghê.
          Tối về nhà, Bin lại tiếp tục phát ngôn theo kiểu làm cho mẹ sửng sốt. Thông thường ba đi làm hoặc đi nhậu về trễ, Bin hay gọi điện thoại kêu ba về pha sữa cho con. Tối nay ba đi uống cà phê nhưng nói với con là đi nhậu. Chẳng hiểu con có biết « nhậu » là gì không mà có vẻ ghét lắm. Mẹ hỏi con có gọi điện thoại cho ba về pha sữa không ? Con trả lời : « hông gọi đâu, mẹ pha sữa cho con đi ». Mẹ nói « vậy con gọi ba về để mẹ đóng cửa ngủ », con trả lời « ba nhậu hoài, về ngủ với chó bông ». Mẹ nói « vậy mình để cái mền ba ở đây (dưới nền nhà) cho tối ba về ngủ há ». Bin chỉ ra ngoài sân, chỗ ba vẫn thường cột con chó bông mỗi tối « ngủ đây nè ! ». Mẹ ... chỉ biết cười thôi. Rồi hai mẹ con leo lên gác. Bú xong, hai mẹ con nằm im chuẩn bị ngủ. Mẹ đang lim dim, tự nhiên con nghiêng người qua kêu bằng một giọng nhẹ nhàng êm ái : « mẹ ơi mẹ », « gì con ? » « yêu mẹ lắm » « con yêu mẹ hả ? », con gật đầu, « mẹ cũng yêu con lắm ». Con cười mỉm như con gái. Mẹ cũng cười, ngạc nhiên và vui sướng !
          Những lúc chỉ có con với mẹ, con hay bày tỏ tình cảm ngọt ngào với mẹ. Mẹ ao ước con luôn luôn đối với mẹ như vậy, dù là khi con đã lớn lên thành một chàng trai. (mẹ phải ước như vậy, vì con trai lớn lên thường không còn gần gũi với mẹ nữa).
          24/11/2008
          Sáng nay, thấy mẹ ngồi soạn mấy cái hợp đồng bảo hiểm Prudential, con lại gần nói « cho con mượn coi chút trả mẹ ha ! ». Trời ơi, Bin lịch sự quá, đâu làm sao từ chối lời đề nghị của con được. Và đúng là coi 1 chút rồi trả lại thiệt. Ôi, trừ những lúc trở chứng lì lợm ra, Bin cà rốt ngoan hiền gì đâu !
          11/12/2008
          Hôm nay Bin tròn 29 tháng, gần 2 tuổi rưỡi rồi đó. Hai ngày nay, mỗi lần ai nói gì với con nếu con đồng ý là « dạ » một tiếng nhẹ nhàng dễ thương lắm. Một bước phát triển nữa của Bin đây. Lúc trước nói gì con cũng im, hoặc gật đầu là xong, nay biết trả lời lễ phép quá chừng rồi. Con đang lớn lên từng ngày. Mẹ vui lắm.