30 thg 9, 2010

Bị cô mắng vốn

Đến hôm nay là vừa đúng 01 tháng Nhím đi nhà trẻ. Sau nửa tháng đầu stress, khủng hoảng và bệnh Nhím đã lấy lại phong độ là em gái của Bin siêu quậy!
Ngày nào đón con cô giáo cũng "đá" một chuyện: nào là nhỏ như chuột nhắt mà phá như giặc, bám cô như sam, tranh đồ ăn với bạn...
Mà con gái của mẹ đúng là phá thật, con có mặt ở đâu là nơi đó không thể nào gọn gàng được, mọi thứ được con lôi hết ra, cái nào càng núp kỹ con càng moi ra cho bằng được. Cô giáo cho bạn ăn thì con tranh phần, ăn ké. Còn nếu cô đút bạn uống sữa (món này con không khoái nên không giành) thì con ngồi bên cạnh canh me cô giáo đưa muỗng chưa kịp đút vào miệng bạn thì con lấy tay đập phát cho văng tung tóe rồi nghếch mặt lên nhăn mũi khoe răng thỏ cười (đểu lắm).
Cô còn mắng vốn là con bám riết lấy cô không cho cô đi đâu hết á, cứ cô bước chân đi là con bò theo, mà con bò theo đến đâu là lôi theo cái gối ôm đến đó (yêu quá). Đến bữa trưa cô giáo phải ngồi ngay cửa ra vào ăn cơm cho con thấy mặt. Vậy mà con cũng đâu có tha người ta, con lôi cái gối ôm bò đến bên chân cô và ngoan ngoãn nằm chờ
Kể tội con gái nhiêu đó thôi, đợi tập hợp thêm tội rồi lại lên kể tiếp.

29 thg 9, 2010

Nhím ăn côn trùng

Người ta bảo con nít thích khám phá và đặc biệt là con nít nhỏ xíu thì khám phá mọi thứ bằng miệng.
Nhím từ bé tí mẹ đã thả lăn lóc dưới nền nhà. Để giữ vệ sinh thì nhà được lau mỗi ngày 2 lần (không kể những lần vây đổ dơ, ướt đột xuất). Dù nền nhà luôn sạch bong nhưng Nhím ta cũng rất tài tình, thỉnh thoảng vẫn moi móc ra được nhiều thứ hay ho ra phết! Bất kể là cái gì, nhỏ nhỏ đen đen là nàng ta thích. Nhặt được là cho vào miệng để "khám phá" ngay. Có lần mẹ vừa vào nhà vệ sinh quay ra thấy trên miệng nàng một vật đen đen đang ngo ngoe. Mẹ vội chạy đến lôi ra một chàng dế đá, thả xuống sàn chàng chạy cong đuôi trốn mất Dế này ba Nhím mua về để dành cho cá rồng ăn nè, chàng ta vất vả lắm mới thoát được nơi giam cầm, ai ngờ lại rơi ngay vào miệng nàng Nhím đang tuổi thích khám phá
Lần thứ hai, mẹ đang giũ giường chuẩn bị đi ngủ thì nghe Nhím "ọe ọe" như bị mắc nghẹn. Vội vội vàng vàng mẹ móc miệng nàng ra một con bọ xít be bé mất đầu. Con bọ xít bé này chắc là trú ngụ trên cây nhãn ngoài cửa sổ phòng ngủ, vì ham chơi không nghe lời mẹ nên lạc vào đây và đói chết rồi xém tí nữa thì được Nhím cô nương hóa kiếp giúp. Mẹ móc ra, ơ con bọ xít mất đầu, lại thò tay vào miệng Nhím quơ quào, lôi ra được một mớ chân, vẫn không tìm thấy đầu. Thôi rồi chắc là đầu đã chui tọt xuống bao tử rồi
Lần thứ ba, mẹ đang dọn dẹp nhà, Nhím cũng đang ngồi gõ mấy viên sỏi cốc cốc vào cửa. Rồi mọi thứ im bặt một cách khác thường. Chắc thế nào cũng có cái gì hay ho lắm nàng mới bỏ cái trò phá nhà kia đây. Mẹ bước lên thấy nàng đang nhai trệu trạo cái gì đó trong miệng. Lại công cuộc móc miệng Nhím, trời ơi mẹ xém chút là  Một nửa con thằn lằn chết khô queo cứng đơ. Ôi còn nửa con đâu rồi, tìm tìm... may quá nó còn nằm dưới sàn nhà, ráp 2 nửa lại thấy vẫn còn đủ. Con thằn lằn chết khô cứng quá nên Nhím chưa khám phá được gì. Bình thường mẹ sợ thằn lằn lắm, còn bây giờ thì khiếp đảm luôn

27 thg 9, 2010

Thơ tặng con gái

Nhìn tiêu đề tưởng đâu mẹ viết thơ tặng con, hihi xấu hổ quá! Không đâu Linh Chi của mẹ ơi, đây là bài thơ bác memiu2006 tặng cho con và các bạn con trong Hội Nghé tháng 10 đó. Mẹ chép lại cho con thôi. Cảm ơn memiu2006 nhé con!
Đây bạn BUM anh cả
Phong độ và đẹp giai
Em Nhiên xinh thứ hai
Là của anh BUM đó
Cấm bạn nào sờ mó
Kể cả Bun và Bin
Bảo chỉ biết đứng nhìn
Lầm lũi đi cho vững
Xin chào nông dân Úc
Anh chàng Bunnie yêu
Nhanh thoắt leo thật nhiều
Nhím xù lông, chu mỏ
Hỏi bạn BIM nho nhỏ
Bạn đang vui điều gì
Sao mà cười tươi thế
Phong cách xoành điệu ghê
Là bạn BUN nhắng nhít
Thu Hà còn con nít
Sao bày đặt “lộ hàng”
AN HUY thấy vội vàng
Cười to như được của
Sóc pha lê bé nhỏ
Nhưng nhanh nhẹn cực kỳ
Bạn ngẫm nghĩ cái chi
Hay lâu không thấy Ốc
Ốc tẽn tò thụt mất
Bạn Bí này ngộ thật
Tớ hỏi nhỏ chút mà
Bạn tu chai thật àh
Sữa hay là rượu đấy
Cái này thì bí mật
Cái này uống biết liền
Xinh đẹp và dịu hiền
Như Linh San, Thư đấy
Jin Jin nghe vùng dậy
Xin một chút thui mà
Nàng Hoài Anh thật là
Sao cười nhe cả lợi
Ken le lưỡi liền chê
Lêu lêu ôi xấu chết
Công chúa Nấm xinh xắn
Ngơ ngác như con nai
Nàng Hà Anh thật tài
Đi khắp đây khắp đó
Bạn sướng nhất nhà rồi
Phởn phơ khoe bụng ngồi
BIN đại ca thật tệ
Dám đọ ti, đọ “bệ”
Tớ khoe lun một “toà”
Đại ca Bin dám ah
Tranh em Nhiên của Tớ
Vân Chi nàng Thỏ đế
Mãi mới thấy ló ra
Pi hăm hở liền qua
Nhấc nắp khoe gì đó…
Bee lỳ thật là khoẻ
Vật Cao cổ giữa nhà
Duy Anh gân cổ la
Tớ cũng tên Bee nhé
Týt nhăn nhăn, nhở nhở
Tớ lại giống giáo sư
Bạn Týt ơi thật cừ
Khánh Linh phục bạn đấy
Thái Uyên nghe thấy vậy
Ngắt cành hoa gọi là
Tặng giáo sư anh Týt
Thuỵ Dương và Chân Sỹ
Leo trèo mới thật tài
Mãi nước Nhật xa xôi
Các bạn đang đón mời
Hai bạn cùng về nước
Tớ Hạnh Chi dừng bước
Ngay trước bậc thềm hoa
Mời bạn Sóc vào nhà
Quả đầu bạn ái dà
Tớ tưởng là đuôi đấy
Có ai tập chống đẩy
Giống như bạn Duy khang
Thế mới nhớn đàng hoàng
Nào mình cùng vững bước
Nhà tháng mười tốt phước
Bé nào cũng thật ngoan
Trai thì thật vẹn toàn
Gái thì xinh yêu thế
Vài câu thơ nho nhỏ
Chúc các bé nhà ta
Ăn tốt chạy nhanh à
Ấm áp bên mẹ cha
Thân thiết tình bè bạn
Và tớ lun yêu quý
Hội Nghé Vàng nhà ta

22 thg 9, 2010

Từ nay gọi Bin là siêu của siêu quậy


19 tháng tuổi, Bin được chính thức công nhận là “siêu quậy”, đánh dấu bằng việc ông bà nội không giữ nổi nữa nên quyết định cho Bin đến trường. Buổi sáng mẹ chở con đến trường, hai ngày đầu con khóc một chút đòi mẹ. Từ ngày thứ ba trở đi con không còn khóc khi qua với cô giáo nữa, chỉ đứng ở cửa lớp nhìn theo mẹ mặt buồn hiu, mắt rơm rớm nhưng cố kềm tiếng khóc. Hình như con cũng ý thức được “bổn phận” của mình rồi, chỉ vì không nỡ xa mẹ thôi. Một hai tháng qua đi, Bin có bạn trong lớp, thích nghi với trường lớp rồi, nên mỗi sáng đến lớp, chào mẹ chào cô xong là đi luôn vô lớp không còn quyến luyến mẹ nữa. Con đã quen với trường lớp.
Bây giờ Bin đã 2 tuổi rồi, Bin đã nói rất rành và phân biệt cách gọi khác nhau đối với mỗi người rồi. Coi tivi, Bin cũng biết người già thì gọi là “ông, bà”, người trẻ thì gọi “cô, chú”, con nít thì “anh, chị” đâu ra đó rành mạch, không lẫn lộn. Lâu lâu, con phát ngôn những câu làm người lớn nghe hết hồn luôn. Bữa đó con với Thúy giành nhau sợi dây nylon. Chị Thùy Linh xé ra làm 2 cho mỗi đứa một sợi, mà nhỏ Thúy cứ theo đòi hoài, con quăng sợi dây của con cho nó rồi nói “mày ăn luôn đi”. Ngỡ ngàng! Rồi bữa kia, ba con đùa nói Bin ở nhà chơi, ba đi nhậu nha. Lúc đầu con không cho ba đi, ba cứ đòi đi, con nói “nhậu hoài hoài, chết trên võng”.
Con được cả nhà yêu thương và chìu chuộng nhưng cũng bị đòn và bị phạt nghiêm khắc lắm. Phải kèm cặp, uốn nắn từ nhỏ thôi, vì tính khí của con “ông trời con” dữ lắm, muốn gì là đòi cho tới cùng, mà đâu phải đòi êm dịu đâu, cứ không vừa ý là hét điếc tai. Con chẳng biết sợ bất cứ người nào, không một ai trị được con, càng dữ với con con càng làm mình làm mẩy. Con thích ngọt, phải dụ ngọt thì mới ổn. Được cái là con không lè nhè mè nheo. Muốn cái gì không được chìu thì hét inh ỏi, nhưng dụ ngọt mấy giây hoặc có cái khác khoái chơi hơn thì im ngay.
Gần đây phát hiện ra Bin sợ chiếc xe lấy rác. Cứ đem chiếc xe rác “bạch bạch” ra hù là Bin sợ liền. Chỉ không biết là sợ được đến bao lâu. Nhưng lần trước sợ chú Vũ, chú Vũ nạt một tiếng là ngồi im ăn ngoan ngoãn liền. Vậy mà bây giờ, Bin có coi chú Vũ là cái đinh gì nữa đâu!
Bin quậy vậy đó, nhưng là người có khiếu hài hước lắm, lại vui vẻ nữa, nên ai cũng yêu con. Bà Bảy nói Bin là người đem lại vui vẻ cho mọi người, vì con hay chọc cười người khác.
Không biết Bin có hiểu người lớn “đi nhậu” có nghĩa là gì không, mà khi ba con nói “ba đi nhậu nha Bin” là con không cho đi. Con trả lời là “nhậu hoài hoài, chết võng á” (ý con muốn nói là nhậu về sẽ chết nằm trên võng).
Vậy là mỗi khi ba ghẹo con khiến con bực mình, chịu không nổi con liền nói “ba đi đi, đi nhậu đi!” Chắc ý con là muốn ba đi cho phứt mắt con.
Một bữa sáng thức dậy, Bin chỉ vào những chữ in trên mền của con và hỏi mẹ “này gì vậy” mẹ đọc cho con nghe đây là chữ a, kia là chữ o, rồi chữ b, chữ l. Con thích thú và cũng đọc theo mẹ. Thấy vậy mẹ dạy con đọc bảng chữ cái tiếng Việt, con đọc theo rất chăm chú. Mà Bin phát âm chuẩn lắm nha, không có ngọng ngịu đâu, chỉ có chữ g, r, q là hơi làm khó con một chút. Còn số đếm từ 1 đến 10 thì Bin đếm rành từ lâu rồi. Bác Hai nhà mình nói “lớn lên chắc Bin học giỏi lắm đây!”. Ngoài ra, Bin còn thuộc lòng hết những bài hát trong đĩa Xuân Mai và nghêu ngao hát luôn miệng. “Bin 27 tháng rồi chứ bộ!”. Hình như Bin của mẹ thích nhất là bài Bắc kim thang, vì mẹ nghe con hát bài này thường xuyên nhất, hát rành rọt nhất.

Thôi nôi em Nhím

Hôm nay rằm Trung thu cũng là thôi nôi em Nhím nhà ta. Nghĩ mà thương con gái quá, ba mẹ bận rộn với cái nhà đang sửa nên làm cho con sơ sài quá. Tạm thế nha con, đợi nhà cửa xong xuôi thì mẹ sẽ tổ chức SN 1 tuổi cho con "hoành tráng" một chút.
Mượn tạm tấm hình chụp hôm đầy tháng cho có màu sắc 1 chút. Hẹn đến 03/10 sẽ có nhiều ảnh đẹp.
Nguồn trích dẫn (0)
  1. nhimlinhchi

      nhimlinhchi

      13:05 24-09-2010
      Sao chèn hình hoài mà hổng được vậy cà?

    20 thg 9, 2010

    Nuôi Bin vất vả


    Nuôi con chỉ cực mỗi cái việc cho con bú thôi. Nếu mẹ có nhiều sữa thì mẹ con ta đã khoẻ rồi, đằng này… Cả nhà làm mọi cách, mẹ ngày nào cũng ăn giò heo hầm với đu đủ, ngán chết đi được mà cũng không đủ sữa cho con bú. Vậy nên, con mới hơn 3 tháng phải cho ăn dặm bột. Con tỏ ra rất thích ăn. Mỗi bữa mẹ quậy một chén bột (loại chén nước mắm) với sữa con ăn rất nhanh hết sạch chén. Mọi người cũng mừng. Hơn một tháng ăn bột thì con bắt dầu chán, chắc con ngán vị ngọt rồi. Lúc này sữa mẹ nếu dồn cả ngày cho con bú được 1 cữ cũng không đủ no. Nên phải liều cho con ăn bột mặn lúc con mới hơn 4 tháng tuổi. Mẹ thay đổi mùi vị 3 bữa một ngày cho con đỡ ngán, xen với các cữ sữa đút lén được cho con lúc con ngủ. Trầy trật lắm với khoản ăn uống của con. Hồi nhỏ con còn có bề ngang, càng lớn càng giảm bề ngang, chỉ còn tăng trưởng chiều cao thôi.
    Lúc con 6 tháng tuổi thì con tự mình cai vú mẹ luôn (mẹ nói là cai “vú” chứ không phải cai “sữa” vì mẹ đâu còn sữa cho con cai!). Một đêm, con nằm nhìn chằm chằm vào ngực mẹ, nghĩ là con thèm nên mẹ vạch áo cho con bú đỡ ghiền, không ngờ con lẳng lặng quay mặt vào vách. Lát sau con quay ra, mẹ thử vạch áo lần nữa, con lại quay lưng về phía mẹ. Từ đó trở đi con không bao giờ đòi vú mẹ nữa.
    Mọi người trong nhà lo lắng, sợ con bỏ luôn sữa bình thì khổ, vì con còn nhỏ quá mà. Nhưng may mắn, lúc này việc bú bình của con có cải thiện chút ít. Thỉnh thoảng lúc con thức cho bú vẫn được, mẹ mừng ghê.
    Con thường hay bệnh. Cứ trái gió trở trời là con ho, sổ mũi. Vì vậy con phải uống thuốc. Uống thuốc hoài con đâm ra sợ (hay ghét) cái muỗng, cho nên đến giờ ăn là lại cực khổ với con nữa. (Con sợ cái muỗng đến mức sau này lớn một chút khi cho con ăn cơm phải lấy đũa gắp hoặc bốc bằng tay đút thì con mới ăn. Con ăn cơm sớm, khi chưa đầy tuổi). Con lại khác những đứa khác, không thích được ẳm, nên cũng khó dụ để cho ăn. Rồi mẹ phát hiện ra con thích xem quảng cáo, mỗi lần xem quảng cáo là cho con ăn dễ lắm, nhưng quảng cáo đâu có hoài mà cũng đâu có đúng bữa ăn, nên ba con thử mua đĩa nhạc bé Xuân Mai về cho con xem. Ai ngờ đâu con ghiền. Cứ đến bữa ăn là mở lên cho con xem, hết bữa ăn rồi tắt cũng không được. Rồi đến lúc ngủ, nằm lên võng rồi cũng phải mở Xuân Mai cho con, xem hết đĩa con mới chịu ngủ. Thấy con thích, bác hai mua về cho con thêm 1 đĩa Xuân Mai nữa mà con không chịu coi đĩa mới này, cứ có 1 đĩa xem hoài hoài không biết chán, tới lúc nát hết đĩa cũ mới chịu xem qua đĩa mới. Nhờ có Xuân Mai, cũng nuôi con được qua những bữa ăn.
    Con không thích được ẳm, nhưng người lớn lại thích ẳm con đi chơi. Bà nội rầy ông nội tập thói quen xấu cho con, nhưng biết sao bây giờ, ông nội thích ẳm con ra đường chơi. Rồi dần dần con đâm ra thích ra đường, chiều đến mà không ẳm ra đường là con quậy khóc lên. Có điều con 7, 8 tháng rồi mà không cho “ẳm nách” cứ bắt người ta tha nê nê trước bụng.. Rồi vỉa hè trước nhà mình làm xong, mẹ mua chiếc xe đẩy về để chiều chiều con ra dạo phố.
    Con chậm mọc răng, 7 – 8 tháng gì đó mới mọc 2 cái răng dưới. Khi con có nhiều răng rồi thì hai cánh tay mẹ đầy vết răng của con, không ngày nào con không cắn mẹ. Mà ai con cũng không cắn, chỉ cắn mẹ thôi.
    Ông nội đặt cho con tên ở nhà là Bin. Bin có khả năng cảm thụ âm nhạc tốt lắm, cứ nghe nhạc là chân nhịp tay múa dù chỉ mới biết ngồi. Có một đoạn video clip mẹ quay lúc con xem quảng cáo sữa Vinamilk. Nghe hát “100%, 100% sữa tươi nguyên chất 100%. Chúng tôi là những con bò, chúng tôi là những con bò vui nhộn” là con ngồi nhịp chân, nhún nhún. Đoạn quảng cáo vừa dứt là con hét một tiếng, chắc là muốn níu lại nghe nữa! Mẹ nhớ lúc con còn trong bụng, mẹ đã cho con nghe nhạc. Những hôm mẹ cho nghe nhạc giao hưởng, lúc đầu con đạp đạp, sau đó thì im re, mẹ đoán là con ngủ rồi. Còn lúc nghe nhạc Việt Nam, mẹ cho nghe chú Lam Trường, chú Duy Mạnh hát thì con nằm im, nghe đến bài cô Cẩm Ly hát là con đạp lung tung hết, mẹ nghĩ là con phản đối, không chịu nghe ca sĩ nữ hát rồi.
    Sau này khi con biết đi rồi, con xem nhạc của các cô Yến Trang, Yến Nhi, chú Lý Hải, chú Châu Gia Kiệt, nói chung là thể loại nhạc sôi động. Con không bao giờ ngồi im mà con luôn đứng lên nhảy theo, mỗi bài hát con nhảy một kiểu riêng chứ không phải cứ một kiểu “cà tưng” đâu nha, nào là “vấp cục đá”, “anh đẹp trai”, rồi hiphop. Bin nhảy “sành điệu” lắm. Mà con lạ lắm, cứ bài nào thích là nghe một bài đó thôi, nghe tới nghe lui mười mấy lần chứ không chịu cho qua bài khác. Nhiều khi mỗi đĩa nhạc con chỉ xem một bài thôi, không bao giờ cho xem qua bài khác.
    Lúc Bin 9 tháng rưỡi con biết nói “cá”, “cha”, mẹ tưởng đâu con biết nói sớm vậy, nhưng sau đó thì không thèm nói nữa. Nhưng mà con cũng biết nói trước biết đi. 11 tháng rưỡi con mới biết bò, sau thôi nôi mới đứng chựng. Mà con cũng không thường đứng chựng, cứ thích bò khắp nhà. Đến lúc con 13 tháng rưỡi, nhà mình cũng vừa xây xong, buổi chiều mẹ rửa nhà sạch rồi ẳm con ra cho con bò thoải mái, mọi người ngồi chơi quay quần. Tự nhiên đang bò con đứng dậy đi mấy bước, té xuống lại đứng lên đi tiếp. Thế là Bin biết đi rồi. Nói cũng được một ít, con kêu ba là “cha”, kêu mẹ là “ba”, dạy cách gì con cũng không kêu mẹ bằng “mẹ”, một mực kêu là “ba”. Chắc là con nghe con Thuý kêu mẹ là “thím ba” nên con cũng kêu vậy. Còn ông nội bà nội thì con kêu là “Năm”. Đàn ông con trai còn lại con đều kêu là “chú”, phụ nữ thì “cô”.

    Bin chính thức trở thành anh Hai

    Mẹ nằm ở bệnh viện 5 đêm, đó có lẽ là khoảng thời gian “tội nghiệp” nhất của con trai nhỉ? Trước giờ con trai đeo mẹ như sam. Dù mẹ đã chuẩn bị tư tưởng cho con từ rất lâu trước khi sinh em Nhím, nhưng dù gì con cũng chỉ là 1 đứa bé mới hơn 3 tuổi.
    Đêm thứ 2 con lên bệnh viện thăm mẹ và em. Mẹ thương con trai quá đi. Con có vẻ thích em Nhím và cũng “biết thân biết phận”, không đòi mẹ, chỉ nằm trên giường với mẹ và năn nỉ ba cho ở lại thêm 1 chút “để coi mẹ”.
    Về nhà mẹ cũng không được ngủ chung với con như trước nữa, tối con muốn ngủ chung với mẹ nhưng lại lo ba bị “ma sói” cắn nên phải lên nhà ngủ để bảo vệ ba. Ba vô tâm quá cơ, Bin còn chưa ngủ mà ba đã ngủ khò khò rồi. Con ra cửa sổ, hướng vô chỗ có mẹ và em hát “biết bao giờ mới được có em” rồi khóc nức nở: “mẹ ơi, ẳm em lên ngủ với con đi, con nhớ thương mẹ con khóc…”. Con trai ơi, mẹ cũng nhớ thương con, cũng muốn lên ngủ chung với con, nhưng mọi người bắt mẹ kiêng cử, bắt mẹ “nằm ổ”.
    Chỉ có 1 tháng thôi mà mẹ thấy con trai lớn hẳn ra về vóc dáng lẫn tính cách. Mẹ cũng có chút buồn (nhưng thật ra trong lòng khoái chí lắm) là con không còn đeo mẹ nữa, bây giờ cái gì cũng theo ba thôi. Tối đến là không cho ba đi đâu hết, nếu có đi là phải chở con theo. Con bắt đầu biết đi uống cà phê từ đó.
    Cả hai anh em con đều đáng thương là mẹ không có nhiều sữa. Do tạng người mẹ như vậy rồi. Hai tháng đầu sữa rất dồi dào, nhưng từ tháng thứ 3 trở đi đều như nhau, ít dần và đến tháng thứ 6 thì cả 2 con đều tự cai sữa mẹ và cuộc chiến gian khổ mang tên gọi “bú bình” lại tiếp diễn. Nếu anh Bin mẹ phải rình rập hàng giờ lúc con ngủ say để đút bình cho con bú thì em Nhím lại không thể, cả lúc thức và lúc ngủ đều không. Tệ hơn nữa là lúc em ngủ mà đút bình sẽ làm em thức. Vậy là vật em ra múc từng muỗng đút thôi. Mỗi lần uống sữa là em khóc toáng, la hét inh ỏi, người ngoài không biết làm gì thì thấy rất xót xa.
    Khoảng thời gian vật vã với bình sữa của anh Hai ngắn, khoảng 7 tháng là êm đẹp, con chịu bú bình khi thức và ăn bột cũng vui vẻ hợp tác. Có điều con thường hay bệnh. Còn em Nhím thì đến nay hơn 7 tháng rưỡi rồi vẫn phải đút bằng muỗng. Vài ngày gần đây em chịu mút bình lúc chiều tối nhưng mỗi lần chỉ được khoảng 50ml sữa. Bù vào đó, trộm vía em Nhím đỡ cái khoản đi thăm bác sĩ hơn anh hai.
    Anh hai thương em nhưng nghịch ngợm và đôi khi xéo xắc với em lắm. Điều này là không tránh khỏi rồi!
    Con trai mẹ sắp được 4 tuổi rồi. Con có những suy nghĩ, tư duy rất độc đáo. Mẹ là người luôn tìm cách để con nói ra những suy nghĩ của con, điều này thì mẹ hơi tự hào đó nhé. Nhờ vậy mới phát hiện được kiểu tư duy « độc đáo » của con. Sau khi tham dự đám cưới của chú út con về nhìn hình đám cưới của ba mẹ và tự suy ra ba mẹ là vợ chồng vì ba mẹ cũng mặc đồ cô dâu chú rể. Xem hình và đĩa đám cưới ba mẹ, con không còn thắc mắc lúc đó sao cả nhà không cho con đi mà con tự kết luận là lúc đó con ở trong bụng ba, con ăn hết trứng trong bụng ba nên ba không mập như bây giờ !
    Sao con lại nghĩ là con ở trong bụng ba mà không là trong bụng mẹ nhỉ ? Mẹ cũng không biết. Con nói, bởi vì con là con trai, còn ba là đàn ông. Đàn ông thì đẻ ra con trai. Còn mẹ là con gái, mẹ đẻ ra con gái nhỏ xíu như em Nhím thôi.
    Giường ngủ nhà mình chật, không đủ chỗ cho 4 người nên chỉ có 3 mẹ con ngủ thôi. Một bữa kia cao hứng con rủ ba vào ngủ chung. Mẹ nói, ba vô giường ngủ thì con nằm gần mẹ, để ba nằm ngoài nha. Con trả lời : ba phải nằm gần mẹ chứ. Sao vậy con ? Vì ba đám cưới với mẹ rồi đó, là ba thương mẹ. Ngạc nhiên với con trai quá.
    Những câu nói “bất hủ” của anh hai Bin:
    Thấy ba mẹ đang tranh luận
    -         Hai người đừng có cãi lộn nhiều. Cãi lộn ít ít thôi cho nó vui. Con lên gác mà con còn nghe cãi lộn là con vã miệng đó nha.
    Sau khi liệt kê xong các cặp vợ chồng trong gia đình, con kết luận :
    -         Con vợ chồng với bác 2! (lúc đó bác 2 con chưa có vợ)
    -         Mẹ ơi, cho con tắm bằng xà bông « rồ má nồ » của ba đi. Rồ má nồ - xà bông « người đàn ông đít thịt » !
    Có lần hai mẹ con nằm « tâm sự » :
    -         Con trai có thương mẹ hông ?
    -         Hông (miệng nói vậy, mắt thì cười long lanh)
    -         Biết vậy hồi đó mẹ đẻ ra trứng gà ăn cho sướng, đẻ con chi cho mệt
    -         Mẹ nói xạo rồi, con là con trai mà – ba đẻ con chứ !
    -         Hả ? Ai nói với con
    -         Con tự nói. Hồi con còn nhỏ xíu là con ở trong bụng ba mà.
    -         Vậy hả con ? Ở trong bụng vui hông?
    -         Vui lắm. Trong bụng ba có nhiều trứng lắm. Y như trứng gà
    -         Rồi đâu hết rồi?
    -         Con ăn hết trứng của ba rồi. Mẹ thấy hông (chỉ hình cưới ba mẹ treo trên tường), con ở trong bụng ăn hết trứng của ba nên đâu có mập như ba này đâu (chỉ ba đang nằm trên võng).
    Ba đi chơi 2 ngày 1 đêm, tối hôm sau ba về, đang nằm ngủ, con thủ thỉ:
    -         Hôm qua ba không có nhà, con ngủ mà con buồn quá à.
    -         Sao vậy con (mẹ hỏi)
    -         Thứ một là ba đi nhậu, thứ hai là hổng có ai gãi lưng cho con.
    Nói xong gọi vọng ra ngoài – ba ơi vô gãi lưng cho con đi!
    Dạo này bà nội ghét mẹ lắm, đuổi mẹ đi hoài. Mẹ cũng muốn đi chỗ khác mướn nhà ở cho xong, khỏi phải mệt đầu óc. Nhưng ba con không chịu đi. Một bữa mẹ nói với con trai:
    -         Mẹ với em đi nhà khác ở, còn con ở nhà này với ba nha
    -         Sao vậy mẹ?
    -         Thì mẹ đi ở nhà của mẹ
    -         Nhà này không phải của mẹ sao?
    Mẹ bó tay chỗ này, đang suy nghĩ cách trả lời thì con nói tiếp
    -         Mẹ đừng đi mẹ ơi, con thương mẹ lắm. Mẹ mà đi là con tội nghiệp lắm (ý là tội nghiệp con lắm).
    Thương con trai quá!
    Thôi “chia tay” anh hai chút để nói về em Linh Chi nha.
    Em Nhím cũng do con gọi, rồi em Linh Chi cũng do con gọi. Chỉ có 1 lần mẹ nói con tên là Bin cũng có tên là Quý Khang, còn em Nhím thì có tên là Linh Chi.
    Vậy rồi con chẳng cho ai gọi là em Nhím nữa cả, tất cả mọi người đều bị con sửa lưng là “em Linh Chi, không phải em Nhím”. Sửa lưng hoài mà người lớn “cứng đầu” ghê, nên cuối cùng con tự kết luận: người lớn thì kêu là Nhím, còn con kêu là Linh Chi.
    Linh Chi biết lật trước anh hai (anh hai 4th 20 ngày, còn em thì 3th rưỡi thôi), bò cũng trước anh hai luôn (anh hai 11th rưỡi bò, em thì từ 7th bắt đầu chống thẳng gối rồi). Mấy hôm nay em biết làm xấu, cười nhăn mũi, khoe nướu “xấu” thấy ghê luôn!
    Nếu như anh hai thương em, thì em cũng thích anh hai không kém đâu nha. Anh hai đi học về là Nhím xoay người theo anh hai liên tục luôn. Buổi tối, khoảng thời gian từ 7h – 9h là lúc hai anh em giỡn vui vẻ nhất. Được anh hai tha lôi trên giường là Nhím cười tít mắt luôn. Tối hôm qua, hai anh em giỡn cười nắc nẻ. Ba nằm võng, mẹ ngồi bên 2 đứa. Nhìn yêu quá! Gia đình mình ước gì mãi mãi đầy tiếng cười như vậy.

    Bin lớn lên từng ngày


    23/11/2008
    Hôm nay về nhà bà cố chơi. Nước ngập mới rút đi nên lầy lội bùn đất khắp nơi, ai nhìn cũng ngao ngán. Riêng Bin thấy nước với sình dơ là khoái chí. Hôm nay nhà cố có chị Thảo và chị Trinh ù về chơi nữa, nên Bin chơi rất vui. Tới trưa mẹ kêu con đi ngủ, con trả lời mẹ « chơi mà ngủ gì ! » làm ai cũng cười ồ lên. Không ngờ Bin nhà ta còn nhỏ mà cũng biết lý sự ghê.
    Tối về nhà, Bin lại tiếp tục phát ngôn theo kiểu làm cho mẹ sửng sốt. Thông thường ba đi làm hoặc đi nhậu về trễ, Bin hay gọi điện thoại kêu ba về pha sữa cho con. Tối nay ba đi uống cà phê nhưng nói với con là đi nhậu. Chẳng hiểu con có biết « nhậu » là gì không mà có vẻ ghét lắm. Mẹ hỏi con có gọi điện thoại cho ba về pha sữa không ? Con trả lời : « hông gọi đâu, mẹ pha sữa cho con đi ». Mẹ nói « vậy con gọi ba về để mẹ đóng cửa ngủ », con trả lời « ba nhậu hoài, về ngủ với chó bông ». Mẹ nói « vậy mình để cái mền ba ở đây (dưới nền nhà) cho tối ba về ngủ há ». Bin chỉ ra ngoài sân, chỗ ba vẫn thường cột con chó bông mỗi tối « ngủ đây nè ! ». Mẹ ... chỉ biết cười thôi. Rồi hai mẹ con leo lên gác. Bú xong, hai mẹ con nằm im chuẩn bị ngủ. Mẹ đang lim dim, tự nhiên con nghiêng người qua kêu bằng một giọng nhẹ nhàng êm ái : « mẹ ơi mẹ », « gì con ? » « yêu mẹ lắm » « con yêu mẹ hả ? », con gật đầu, « mẹ cũng yêu con lắm ». Con cười mỉm như con gái. Mẹ cũng cười, ngạc nhiên và vui sướng !
    Những lúc chỉ có con với mẹ, con hay bày tỏ tình cảm ngọt ngào với mẹ. Mẹ ao ước con luôn luôn đối với mẹ như vậy, dù là khi con đã lớn lên thành một chàng trai. (mẹ phải ước như vậy, vì con trai lớn lên thường không còn gần gũi với mẹ nữa).
    24/11/2008
    Sáng nay, thấy mẹ ngồi soạn mấy cái hợp đồng bảo hiểm Prudential, con lại gần nói « cho con mượn coi chút trả mẹ ha ! ». Trời ơi, Bin lịch sự quá, đâu làm sao từ chối lời đề nghị của con được. Và đúng là coi 1 chút rồi trả lại thiệt. Ôi, trừ những lúc trở chứng lì lợm ra, Bin cà rốt ngoan hiền gì đâu !
    11/12/2008
    Hôm nay Bin tròn 29 tháng, gần 2 tuổi rưỡi rồi đó. Hai ngày nay, mỗi lần ai nói gì với con nếu con đồng ý là « dạ » một tiếng nhẹ nhàng dễ thương lắm. Một bước phát triển nữa của Bin đây. Lúc trước nói gì con cũng im, hoặc gật đầu là xong, nay biết trả lời lễ phép quá chừng rồi. Con đang lớn lên từng ngày. Mẹ vui lắm.

    17 thg 9, 2010

    Nhím đã ra đời như thế

    Hôm ấy ngày 02/10/2009 , theo dự đoán thì khoảng 1 tuần nữa em Nhím sẽ ra gặp anh Hai, nhưng cả tuần nay mẹ rất mệt, đau vùng xương chậu kinh khủng và cũng thấy có chút dấu hiệu rồi. Mẹ cố làm hết ngày nay và ngày mai nữa rồi nghỉ ở nhà thôi. Đến 2h chiều, đang ngồi làm tự nhiên mẹ nghe nước chảy ào ra, nhìn xuống thấy một dòng nước trong vắt chảy xuống chân. Úi, nước gì vậy trời? Chẳng lẽ mẹ “đấm dài" giữa ban ngày sao?
    Nghĩ lại thấy mẹ “gan” quá. Mẹ định ráng nốt hôm đó đến 5h luôn rồi về đi đẻ! Nhưng đến 3h thì mọi người hối quá nên mẹ đành gom đồ lại đi về. Nếu sanh Bin là chuyến đi biển gian khổ thì sanh em Nhím chỉ như là nhảy qua 1 cái mương và đạp phải 1 cái gai. Rất nhẹ nhàng và mau lẹ. Em Nhím vừa “chui” ra mẹ nằm mỉm cười một mình, cảm giác thật sung sướng vì khỏe quá chừng, vừa đau ít mà vừa đỡ tốn 600 ngàn chích thuốc giảm đau.
    Số là, đêm đó ở lại bệnh viện chờ sanh Nhím đau bụng từng cơn, cứ 5 phút lại đau 1 lần  trong  1 -2 tiếng đồng hồ gì đó, nhưng mà chỉ đau âm ỉ thôi. Đến 4g sáng mẹ vừa ăn cháo xong thì y tá gọi vào phòng sanh truyền dịch vì mẹ bị rỉ ối khá nhiều. Đến 7g30 thì cơn đau trở lại, lần này mẹ nghe đau nhói, cảm giác con tụt xuống rất rõ, 2 - 3 phút đau 1 lần, được 3 - 4 lần gì đó thì mẹ sợ quá nên kêu bác sĩ làm thủ thuật gây tê màng cứng cho mẹ. Trong lúc nằm chờ bác sĩ chuyên môn xuống chích thuốc thì cảm giác mắc rặn sau mỗi lần đau thúc đến. Mẹ cố kềm để khỏi rặn được 2 lần, đến lần thứ 3 thì chịu hết nổi nên la lên: bác sĩ ơi em mắc quá! Bác sĩ chạy đến xem và cũng la lên "mở trọn rồi, khỏi chích thuốc nữa". Thế là kêu mẹ lấy hơi, 1 - 2 - 3 rặn, thêm 1 hơi nữa - rặn và mẹ cảm giác được đầu con đã chui ra ngoài, rồi cả người con lọt ra. Mẹ nhẹ nhõm và cười, nhìn lên đồng hồ đúng 8g sáng ngày rằm trung thu. Con gái hôm rằm không biết đanh đá cỡ nào đây!

    12 thg 9, 2010

    Nhím đi "bộ đội"

    30/8/2010
    Hôm nay là ngày đầu tiên Nhím đi “bộ đội”. Thương quá đi, bé tí tẹo đã phải xa gia đình gia nhập vào môi trường tập thể xa lạ. Mong con sẽ nhanh chóng hội nhập cho mẹ yên lòng.
    08/9/2010
    Gần 2 tuần đi nhà trẻ là từng ấy thời gian con gái mẹ ho, sổ mũi suốt, uống thuốc hoài mà không hết. Cuối cùng con phải chích kháng sinh cho con. Và nụ cười cũng tắt hẳn trên môi con mười mấy ngày nay. Nhím ơi, mẹ có lỗi với con quá. Con gái mẹ chắc là đang bị khủng hoảng tâm lý vì đột ngột bị “quăng vào đời” khi con vẫn còn là một đứa trẻ bé bỏng chưa biết đi, cũng chưa biết nói.
    10/9/2010
    Chiều nay con đã cười với mẹ rồi. Mẹ vui quá! Tối hai mẹ con mình chơi “cuốc hà” với nhau con gái mẹ đã cười rồi. Ura! Đêm con gái ngủ yên đến sáng không còn ho nữa. Ôi, hy vọng thời kỳ khủng hoảng đã qua đi.
    13/9/2010
    Sau ngày nghỉ CN, Nhím ta có vẻ vẫn nhớ “nhiệm vụ” đi nhà trẻ. Tối thấy mẹ soạn đồ bỏ vô giỏ, con tưởng đến giờ đi học, rối rít bò đi lấy giày, rồi lấy địu đưa cho mẹ. Xong xuôi con ra xe đứng và kêu ba mở cửa nữa chứ. Thương con quá! Đi ngủ thôi con gái, sáng mai mới phải đi học con à.
    17/9/2010
    Mẹ không tài nào đút sữa cho con uống được nữa rồi. Không biết ở trong trường cô bảo mẫu đút sữa kiểu gì mà bây giờ con rất sợ uống sữa. Con chỉ ăn thôi, ăn tất cả thể loại đồ ăn, và chiều nào đi học về con cũng ăn như là bị bỏ đói cả ngày. Nhưng dù đói mấy con cũng không thèm uống sữa. Hôm qua mẹ làm bánh flan bằng sữa công thức của con, con ngửi thấy mùi sữa nên không thèm ăn, dù cái gì khác con cũng xơi tuốt. Huhu!
    18/9/2010
    Nhím không khóc khi đến lớp nữa rồi. Con gái ngoan quá!