26 thg 12, 2011

Câu chuyện mùa đông

Tặng các con câu chuyện mẹ sưu tầm được. Sống là phải biết yêu thương và hãy yêu thương bằng chính hành động chứ không phải chỉ bằng lời nói các con ạ. Mộc mạc, chơn chất hơn, ông bà mình ngày xưa đã dạy "của cho không bằng cách cho"... Các con hãy đọc và tự rút ra cho mình bài học từ câu chuyện này nhé!
Trên phố, một bà cụ đi chân đất đang nặng nhọc lê từng bước trên tuyết, đến trạm chờ xe buýt.
Một cô gái đang chờ xe, cô nhìn bà cụ từ đầu tới chân, lại nhìn từ chân lên đầu, và im lặng.
Một phụ nữ tay dắt 2 đứa trẻ, bà chẳng để ý đến bà cụ vì mãi lo cho những đứa con.
Một viên chức tay ôm chồng sách, đang mải mê suy tư nên cũng chẳng thấy gì.
Một quý ông lịch lãm đứng nép sát vào trạm chờ xe buýt, dĩ nhiên bà cụ ấy già rồi không làm hại được ai, nhưng biết đâu bà ấy mang một bệnh truyền nhiễm nào đó thì sao.
Xe buýt đến, bà cụ lên xe và ngối sau lưng bác tài xế, người đàn ông lịch lãm và cô gái chạy ngay xuống băng ghế cuối, cô gái vẫn không quên ngoái lại nhìn bà cụ, đứa trẻ con người phụ nữ chợt quay sang nói với mẹ nó.
- Mẹ ơi! bà ấy đi chân đất, mẹ bảo đi chân đất là không ngoan mà, phải không mẹ?
- Andrew! không được chỉ vào người khác. Bà mẹ nhắc con rồi quay ra nhìn cửa sổ.
- Đấy chúng ta phải học tiết kiệm, nếu như lúc trẻ bà ấy biết tiết kiệm thì đâu đến nỗi nghèo thế này, một chàng thanh niên lên tiếng.
- Bà ấy hẳn phải có con chứ, họ không thấy xấu hổ sao ấy nhỉ, người phụ nữ mặc áo choàng lông thì thào, và cô cảm thấy mình là 1 người tốt vì đã lo cho mẹ mình chu đáo.
Một quý ông có vẻ là doanh nhân thành đạt rút ví ra và dúi vào tay bà cụ 10 đôla.
- Này bà, tôi biếu bà, và nhớ mua 1 đôi giày đấy nhé. Nói xong ông hãnh diện đi về chỗ ngồi.
Xe buýt dừng lại, vài hành khách lên xe, trong số ấy có 1 cậu thanh niên chừng 17 tuổi, cậu khoác cái áo to, cả cái balô đeo trên lưng cũng to, và đang nghe headphone. Cậu bé tiến đến và xuống ghế cạnh bà cụ.
Chợt cậu nhìn xuống chân bà cụ và thấy lạnh toát, rồi lại nhìn vào chân mình, đôi chân của cậu đang xỏ trong 1 đôi giày cổ lông dành đi tuyết, nó mới tinh và ấm áp, đôi giày ấy là niềm tự hào của cậu trước đám bạn, cậu bé đã dành dụm rất lâu để có nó, rồi cậu tháo headphone ra và ngồi ngay xuống sàn xe, ngay bên cạnh bà cụ.
- Bà ơi cháu có giày nè.
Cậu tháo từng chiếc giày ra, tháo luôn cả vớ, nhẹ nhàng nâng bàn chân cong queo, lạnh cóng của bà cụ lên và xỏ vào từng chiếc giày ấm áp.
Bà cụ sững người, chỉ thoáng mỉm cười và nói được lời cảm ơn lí nhí.
Xe buýt dừng, cậu bé mỉm cười chào bà cụ và bước xuống xe, đi chân đất trên tuyết. Cả xe chồm đầu ra ngoài nhìn theo cậu bé, im lặng vài giây, chiếc xe bắt đầu huyên náo.
... Cậu ấy từ đâu đến thế nhỉ ?..
... Chắc là 1 thiên thần ...
... Hay là con trai của Chúa ?..
Không phải đâu mẹ ạ, con đã nhìn kỹ rồi , anh ấy cũng là 1 người bình thường thôi. Cậu bé lúc nãy cất tiếng.
Và đúng là việc làm ấy chỉ cần 1 người bình thường thôi, một người thật sự bình thường!
(Sưu tầm)

7 thg 12, 2011

Bin dẻo miệng

Từ hồi Bin còn chút xíu xìu xiu cả nhà đã khám phá ra cái mỏ dẻo quẹo của con rồi. Ông nội còn nói "mai mốt con gái chết vì cái miệng nó" . Càng lớn cái sự "dẻo miệng" của Bin càng thể hiện rõ rệt.
(có mở bài và kết luận rồi, thân bài để bữa nào hứng thú văn chương tuôn trào nha bà con)
Chuyện thứ tư (07/12/2011)
Chiều đẹp trời, ba mẹ con chở nhau trên đường đi làm/đi học về như mọi ngày. Nhím ngồi đằng trước, anh hai ngồi đằng sau. Mẹ đang chạy xe thì một bàn tay rắn chắc bóp vai cho mẹ. Ôi bàn tay vẫn còn nhỏ lắm nha, nhưng mà rất rắn, bóp vai nghe rất "đã". Và mẹ con "đã" hơn nữa khi giọng con trai thỏ thẻ:
- Mẹ đỡ mỏi vai chưa? Tự nhiên đầu óc con nghĩ ra là mẹ cầm chuột máy tính nhiều nên con bóp vai cho mẹ. Tự trong óc con nó có sẵn đó.
- Ờ, mẹ đỡ mỏi rồi
- Mẹ nói đỡ đỡ thì con bóp nữa... Hết chưa mẹ.
- Đỡ nhiều rồi con
- Còn đỡ đỡ hả, vậy con bóp nữa... mỏi tay quá mẹ ơi
- Ờ, mẹ hết mỏi rồi
Chuyện thứ ba (10/10/2011):
8h tối mẹ than đói bụng do hồi chiều ăn cháo:
- Bin ơi mẹ đói bụng quá!
- Đi mua cái gì về ăn đi mẹ
- Thôi, tối rồi con gái (mẹ) ra đường nguy hiểm lắm
- Sao nguy hiểm vậy mẹ?
- Thì có cướp
- Vậy mẹ chở con theo, con bảo vệ mẹ.
- Thôi, con nhỏ xíu hà... cướp nó dữ lắm
Con trai liền quay qua ba đang lướt net:
- Ba đi mua đồ ăn cho mẹ kìa, mẹ đói bụng sắp chết rồi kìa.
Biết ngay ba sẽ từ chối ma: - Thôi ba hổng rảnh
- Sao ba không thương mẹ vậy ba?... Ba thương cây của mẹ lắm mà!
- Thương cây hồi nào đâu?
- Con thấy ba tưới cây cho mẹ... ba thương cây nên ba mới tưới chứ. Mà ba thương cây của mẹ thì là ba phải thương mẹ. Vậy ba đi mua đồ ăn cho mẹ đi.
Mẹ chỉ biết cười sung sướng... 10 phút sau hai cha con về kèm theo ổ bánh mì trứng ốp la  
Chuyện thứ hai (30/8/2011)
Bin: Bữa nay mẹ có đi bác sĩ khám bệnh hông?
Mẹ: Có
Bin: Bác sĩ nói mẹ bị sao?
Mẹ: Bị rối loạn tiêu hóa
Bin: Bị tiêu hóa là sao hả mẹ?
Mẹ: Là mẹ ăn không tiêu nên đau bụng.
Bin: Tại mẹ hổng chịu nghỉ ngơi đó, ăn cơm xong còn làm việc nhiều
Mẹ: Thì mẹ phải dọn dẹp, rửa chén chứ
Bin: Mai mốt mẹ ăn cơm xong thì nghỉ ngơi, đừng có làm. Để đó ba làm cho

Chuyện thứ nhất:
Lớn tướng rồi mà lười ăn phát sợ luôn, bữa ăn nào cũng phải quát hết. Đến mệt với con. Bữa nọ, mẹ ngồi đút Bin ăn.
- Mẹ: con ăn lẹ lên cho mẹ dọn dẹp rồi mẹ đi nằm một chút Bin à, mẹ đau lưng quá!
- Bin: Để con mua cho mẹ cây gậy. Lát nữa con đấm lưng cho
Lát ăn xong, dọn dẹp xong lên nằm coi tivi, mẹ nhắc: - Đấm lưng cho mẹ đi
- Bin: Con nói giỡn thôi mà.
Ai biểu mẹ ngây thơ tin thiệt làm chi nhỉ
Trong tivi đang quảng cáo cái gì đó, Bin quay lại nói: - Để con mua cho mẹ thuốc loãng xương mẹ uống nha. Đau lưng là bị loãng xương rồi đó.

Câu kết luận là "việc gì Bin cũng nói được và khi Bin nói thì khó mà phản bác được"