Chiều cả nhà quây quần ăn cơm. Bữa cơm bao giờ Nhím cũng ăn xong trước tiên và anh hai là người cuối cùng. Nhím ăn xong rồi quanh quẩn đi chơi, trong khi ba bắt đầu quát giục anh hai ăn. Thật ra mỗi bữa ăn đều diễn ra trong tiếng quát của ba, mẹ thấy nhức đầu và mệt mỏi lắm. Làm gì mà cứ giục thằng con ăn hoài, thì cứ nhỏ nhẹ từ từ rồi nó cũng ăn, ăn trong hăm dọa như vậy có sướng ích gì đâu mà ăn! Hôm đó, anh hai bước ra khỏi ghế rồi nên ba quát kêu ngồi lên ghế, quát như vịt mà anh hai cũng chưa chịu ngồi xuống nên giọng ba càng lúc càng dữ. Nhím vội bỏ đồ chơi le te chạy đến ghé đầu áp má vào đùi ba vỗ vỗ (chắc là "vuốt giận" ba nè mà không biết nói), vỗ vỗ đùi ba mấy cái thì đi sang vỗ xuống ghế (ra hiệu cho anh hai ngồi xuống ghế đó). Anh hai vẫn đứng im, Nhím phải vòng qua nắm áo anh kéo, kéo thật hết sức mà nhỏ con quá nên kéo mà anh hai không nhúc nhích (vì thằng anh cũng cố tình trì lại mà). Ba lại quát, Nhím bỏ áo anh hai ra chạy qua lặp lại hành động áp má vỗ vỗ đùi ba rồi lại qua kéo anh. Mẹ phải lên tiếng phụ Nhím để ba bớt quát và anh hai chịu lên ghế ngồi.
Buổi hòa giải đã kết thúc. Công đầu thuộc về hòa giải viên tí hon Nhím xù.
Hôm qua cũng giờ cơm, mẹ định chan canh cho anh hai dễ ăn nhưng thằng anh giở chứng khóc um lên. Nhím ăn cơm xong đi chơi tuốt trên nhà trước rồi, nghe tiếng anh khóc liền chạy xuống ôm ngang bụng anh vuốt vuốt dỗ anh nín (bé mới đứng tới ngang bụng anh hai thôi mừ).
Có lẽ trong lòng Nhím thấy anh hai rất tội nghiệp trong mỗi bữa ăn nên luôn sẵn sàng ứng cứu.
Buổi hòa giải đã kết thúc. Công đầu thuộc về hòa giải viên tí hon Nhím xù.
Hôm qua cũng giờ cơm, mẹ định chan canh cho anh hai dễ ăn nhưng thằng anh giở chứng khóc um lên. Nhím ăn cơm xong đi chơi tuốt trên nhà trước rồi, nghe tiếng anh khóc liền chạy xuống ôm ngang bụng anh vuốt vuốt dỗ anh nín (bé mới đứng tới ngang bụng anh hai thôi mừ).
Có lẽ trong lòng Nhím thấy anh hai rất tội nghiệp trong mỗi bữa ăn nên luôn sẵn sàng ứng cứu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét