17 thg 2, 2012

Nhím biết nói dối rồi :((

Chiều.
Mẹ lui cui nấu ăn. Nhím ngồi chơi một mình ở bàn ăn. Anh Bin coi TV ở phòng khách. Ba đi đâu không biết.
Vừa nấu ăn, thỉnh thoảng mẹ quay lại dòm chừng Nhím, nhất là những lúc bỗng dưng im bặt, không có tiếng động gì (làm mẹ chẳng biết Nhím đang làm gì).
Quay lại, thấy một mớ tăm xỉa răng vung vãi trên bàn. Phản ứng tự nhiên của mẹ là hét lên:
- Trời ơi! Sao con làm đổ tăm đầy ra bàn vậy?
Nhím sợ sệt cúi gằm mặt xuống. Cằm dính sát vào cổ.
Mẹ thấy mình sai rồi. Sai vì hét lên làm con sợ.
Mẹ tiến đến gần Nhím, nhẹ nhàng hỏi: - Ai làm đổ tăm ra bàn?
Dù mẹ đã nhỏ giọng, nhưng cú hét ban đầu đã làm Nhím sợ quá nên im lặng, mặt vẫn cúi gằm.
Mẹ tiếp tục hỏi: - Có phải Nhím làm đổ tăm không?
Con lắc đầu: Không phải
- Vậy thì ai làm đổ tăm?
Im lặng. Mẹ lặp lại câu hỏi đến lần thứ 3 con mới lí nhí: - Anh Bin
Bất ngờ quá! Bàng hoàng quá! Nhím đã biết nói dối. Trước đây con luôn nhận lỗi, nếu con làm mà.
Có lần con bỏ bàn chải vào xô nước bị mẹ la, con đã chủ động xin lỗi mẹ.
Mẹ phải làm sao đây???

Bài học rút ra cho mẹ: Sau này khi phát hiện con làm sai điều gì, trước tiên mẹ phải thật bình tĩnh, tuyệt đối không được hét lên làm con hoảng hồn chối tội.
Tiếp theo phải nghĩ cách để con bỏ tật nói dối :((

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét