Mẹ nằm ở bệnh viện 5 đêm, đó có lẽ là khoảng thời gian “tội nghiệp” nhất của con trai nhỉ? Trước giờ con trai đeo mẹ như sam. Dù mẹ đã chuẩn bị tư tưởng cho con từ rất lâu trước khi sinh em Nhím, nhưng dù gì con cũng chỉ là 1 đứa bé mới hơn 3 tuổi.
Đêm thứ 2 con lên bệnh viện thăm mẹ và em. Mẹ thương con trai quá đi. Con có vẻ thích em Nhím và cũng “biết thân biết phận”, không đòi mẹ, chỉ nằm trên giường với mẹ và năn nỉ ba cho ở lại thêm 1 chút “để coi mẹ”.
Về nhà mẹ cũng không được ngủ chung với con như trước nữa, tối con muốn ngủ chung với mẹ nhưng lại lo ba bị “ma sói” cắn nên phải lên nhà ngủ để bảo vệ ba. Ba vô tâm quá cơ, Bin còn chưa ngủ mà ba đã ngủ khò khò rồi. Con ra cửa sổ, hướng vô chỗ có mẹ và em hát “biết bao giờ mới được có em” rồi khóc nức nở: “mẹ ơi, ẳm em lên ngủ với con đi, con nhớ thương mẹ con khóc…”. Con trai ơi, mẹ cũng nhớ thương con, cũng muốn lên ngủ chung với con, nhưng mọi người bắt mẹ kiêng cử, bắt mẹ “nằm ổ”.
Chỉ có 1 tháng thôi mà mẹ thấy con trai lớn hẳn ra về vóc dáng lẫn tính cách. Mẹ cũng có chút buồn (nhưng thật ra trong lòng khoái chí lắm) là con không còn đeo mẹ nữa, bây giờ cái gì cũng theo ba thôi. Tối đến là không cho ba đi đâu hết, nếu có đi là phải chở con theo. Con bắt đầu biết đi uống cà phê từ đó.
Cả hai anh em con đều đáng thương là mẹ không có nhiều sữa. Do tạng người mẹ như vậy rồi. Hai tháng đầu sữa rất dồi dào, nhưng từ tháng thứ 3 trở đi đều như nhau, ít dần và đến tháng thứ 6 thì cả 2 con đều tự cai sữa mẹ và cuộc chiến gian khổ mang tên gọi “bú bình” lại tiếp diễn. Nếu anh Bin mẹ phải rình rập hàng giờ lúc con ngủ say để đút bình cho con bú thì em Nhím lại không thể, cả lúc thức và lúc ngủ đều không. Tệ hơn nữa là lúc em ngủ mà đút bình sẽ làm em thức. Vậy là vật em ra múc từng muỗng đút thôi. Mỗi lần uống sữa là em khóc toáng, la hét inh ỏi, người ngoài không biết làm gì thì thấy rất xót xa.
Khoảng thời gian vật vã với bình sữa của anh Hai ngắn, khoảng 7 tháng là êm đẹp, con chịu bú bình khi thức và ăn bột cũng vui vẻ hợp tác. Có điều con thường hay bệnh. Còn em Nhím thì đến nay hơn 7 tháng rưỡi rồi vẫn phải đút bằng muỗng. Vài ngày gần đây em chịu mút bình lúc chiều tối nhưng mỗi lần chỉ được khoảng 50ml sữa. Bù vào đó, trộm vía em Nhím đỡ cái khoản đi thăm bác sĩ hơn anh hai.
Anh hai thương em nhưng nghịch ngợm và đôi khi xéo xắc với em lắm. Điều này là không tránh khỏi rồi!
Con trai mẹ sắp được 4 tuổi rồi. Con có những suy nghĩ, tư duy rất độc đáo. Mẹ là người luôn tìm cách để con nói ra những suy nghĩ của con, điều này thì mẹ hơi tự hào đó nhé. Nhờ vậy mới phát hiện được kiểu tư duy « độc đáo » của con. Sau khi tham dự đám cưới của chú út con về nhìn hình đám cưới của ba mẹ và tự suy ra ba mẹ là vợ chồng vì ba mẹ cũng mặc đồ cô dâu chú rể. Xem hình và đĩa đám cưới ba mẹ, con không còn thắc mắc lúc đó sao cả nhà không cho con đi mà con tự kết luận là lúc đó con ở trong bụng ba, con ăn hết trứng trong bụng ba nên ba không mập như bây giờ !
Sao con lại nghĩ là con ở trong bụng ba mà không là trong bụng mẹ nhỉ ? Mẹ cũng không biết. Con nói, bởi vì con là con trai, còn ba là đàn ông. Đàn ông thì đẻ ra con trai. Còn mẹ là con gái, mẹ đẻ ra con gái nhỏ xíu như em Nhím thôi.
Giường ngủ nhà mình chật, không đủ chỗ cho 4 người nên chỉ có 3 mẹ con ngủ thôi. Một bữa kia cao hứng con rủ ba vào ngủ chung. Mẹ nói, ba vô giường ngủ thì con nằm gần mẹ, để ba nằm ngoài nha. Con trả lời : ba phải nằm gần mẹ chứ. Sao vậy con ? Vì ba đám cưới với mẹ rồi đó, là ba thương mẹ. Ngạc nhiên với con trai quá.
Những câu nói “bất hủ” của anh hai Bin:
Thấy ba mẹ đang tranh luận
- Hai người đừng có cãi lộn nhiều. Cãi lộn ít ít thôi cho nó vui. Con lên gác mà con còn nghe cãi lộn là con vã miệng đó nha.
Sau khi liệt kê xong các cặp vợ chồng trong gia đình, con kết luận :
- Con vợ chồng với bác 2! (lúc đó bác 2 con chưa có vợ)
- Mẹ ơi, cho con tắm bằng xà bông « rồ má nồ » của ba đi. Rồ má nồ - xà bông « người đàn ông đít thịt » !
Có lần hai mẹ con nằm « tâm sự » :
- Con trai có thương mẹ hông ?
- Hông (miệng nói vậy, mắt thì cười long lanh)
- Biết vậy hồi đó mẹ đẻ ra trứng gà ăn cho sướng, đẻ con chi cho mệt
- Mẹ nói xạo rồi, con là con trai mà – ba đẻ con chứ !
- Hả ? Ai nói với con
- Con tự nói. Hồi con còn nhỏ xíu là con ở trong bụng ba mà.
- Vậy hả con ? Ở trong bụng vui hông?
- Vui lắm. Trong bụng ba có nhiều trứng lắm. Y như trứng gà
- Rồi đâu hết rồi?
- Con ăn hết trứng của ba rồi. Mẹ thấy hông (chỉ hình cưới ba mẹ treo trên tường), con ở trong bụng ăn hết trứng của ba nên đâu có mập như ba này đâu (chỉ ba đang nằm trên võng).
Ba đi chơi 2 ngày 1 đêm, tối hôm sau ba về, đang nằm ngủ, con thủ thỉ:
- Hôm qua ba không có nhà, con ngủ mà con buồn quá à.
- Sao vậy con (mẹ hỏi)
- Thứ một là ba đi nhậu, thứ hai là hổng có ai gãi lưng cho con.
Nói xong gọi vọng ra ngoài – ba ơi vô gãi lưng cho con đi!
Dạo này bà nội ghét mẹ lắm, đuổi mẹ đi hoài. Mẹ cũng muốn đi chỗ khác mướn nhà ở cho xong, khỏi phải mệt đầu óc. Nhưng ba con không chịu đi. Một bữa mẹ nói với con trai:
- Mẹ với em đi nhà khác ở, còn con ở nhà này với ba nha
- Sao vậy mẹ?
- Thì mẹ đi ở nhà của mẹ
- Nhà này không phải của mẹ sao?
Mẹ bó tay chỗ này, đang suy nghĩ cách trả lời thì con nói tiếp
- Mẹ đừng đi mẹ ơi, con thương mẹ lắm. Mẹ mà đi là con tội nghiệp lắm (ý là tội nghiệp con lắm).
Thương con trai quá!
Thôi “chia tay” anh hai chút để nói về em Linh Chi nha.
Em Nhím cũng do con gọi, rồi em Linh Chi cũng do con gọi. Chỉ có 1 lần mẹ nói con tên là Bin cũng có tên là Quý Khang, còn em Nhím thì có tên là Linh Chi.
Vậy rồi con chẳng cho ai gọi là em Nhím nữa cả, tất cả mọi người đều bị con sửa lưng là “em Linh Chi, không phải em Nhím”. Sửa lưng hoài mà người lớn “cứng đầu” ghê, nên cuối cùng con tự kết luận: người lớn thì kêu là Nhím, còn con kêu là Linh Chi.
Linh Chi biết lật trước anh hai (anh hai 4th 20 ngày, còn em thì 3th rưỡi thôi), bò cũng trước anh hai luôn (anh hai 11th rưỡi bò, em thì từ 7th bắt đầu chống thẳng gối rồi). Mấy hôm nay em biết làm xấu, cười nhăn mũi, khoe nướu “xấu” thấy ghê luôn!
Nếu như anh hai thương em, thì em cũng thích anh hai không kém đâu nha. Anh hai đi học về là Nhím xoay người theo anh hai liên tục luôn. Buổi tối, khoảng thời gian từ 7h – 9h là lúc hai anh em giỡn vui vẻ nhất. Được anh hai tha lôi trên giường là Nhím cười tít mắt luôn. Tối hôm qua, hai anh em giỡn cười nắc nẻ. Ba nằm võng, mẹ ngồi bên 2 đứa. Nhìn yêu quá! Gia đình mình ước gì mãi mãi đầy tiếng cười như vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét