22 thg 9, 2010

Từ nay gọi Bin là siêu của siêu quậy


19 tháng tuổi, Bin được chính thức công nhận là “siêu quậy”, đánh dấu bằng việc ông bà nội không giữ nổi nữa nên quyết định cho Bin đến trường. Buổi sáng mẹ chở con đến trường, hai ngày đầu con khóc một chút đòi mẹ. Từ ngày thứ ba trở đi con không còn khóc khi qua với cô giáo nữa, chỉ đứng ở cửa lớp nhìn theo mẹ mặt buồn hiu, mắt rơm rớm nhưng cố kềm tiếng khóc. Hình như con cũng ý thức được “bổn phận” của mình rồi, chỉ vì không nỡ xa mẹ thôi. Một hai tháng qua đi, Bin có bạn trong lớp, thích nghi với trường lớp rồi, nên mỗi sáng đến lớp, chào mẹ chào cô xong là đi luôn vô lớp không còn quyến luyến mẹ nữa. Con đã quen với trường lớp.
Bây giờ Bin đã 2 tuổi rồi, Bin đã nói rất rành và phân biệt cách gọi khác nhau đối với mỗi người rồi. Coi tivi, Bin cũng biết người già thì gọi là “ông, bà”, người trẻ thì gọi “cô, chú”, con nít thì “anh, chị” đâu ra đó rành mạch, không lẫn lộn. Lâu lâu, con phát ngôn những câu làm người lớn nghe hết hồn luôn. Bữa đó con với Thúy giành nhau sợi dây nylon. Chị Thùy Linh xé ra làm 2 cho mỗi đứa một sợi, mà nhỏ Thúy cứ theo đòi hoài, con quăng sợi dây của con cho nó rồi nói “mày ăn luôn đi”. Ngỡ ngàng! Rồi bữa kia, ba con đùa nói Bin ở nhà chơi, ba đi nhậu nha. Lúc đầu con không cho ba đi, ba cứ đòi đi, con nói “nhậu hoài hoài, chết trên võng”.
Con được cả nhà yêu thương và chìu chuộng nhưng cũng bị đòn và bị phạt nghiêm khắc lắm. Phải kèm cặp, uốn nắn từ nhỏ thôi, vì tính khí của con “ông trời con” dữ lắm, muốn gì là đòi cho tới cùng, mà đâu phải đòi êm dịu đâu, cứ không vừa ý là hét điếc tai. Con chẳng biết sợ bất cứ người nào, không một ai trị được con, càng dữ với con con càng làm mình làm mẩy. Con thích ngọt, phải dụ ngọt thì mới ổn. Được cái là con không lè nhè mè nheo. Muốn cái gì không được chìu thì hét inh ỏi, nhưng dụ ngọt mấy giây hoặc có cái khác khoái chơi hơn thì im ngay.
Gần đây phát hiện ra Bin sợ chiếc xe lấy rác. Cứ đem chiếc xe rác “bạch bạch” ra hù là Bin sợ liền. Chỉ không biết là sợ được đến bao lâu. Nhưng lần trước sợ chú Vũ, chú Vũ nạt một tiếng là ngồi im ăn ngoan ngoãn liền. Vậy mà bây giờ, Bin có coi chú Vũ là cái đinh gì nữa đâu!
Bin quậy vậy đó, nhưng là người có khiếu hài hước lắm, lại vui vẻ nữa, nên ai cũng yêu con. Bà Bảy nói Bin là người đem lại vui vẻ cho mọi người, vì con hay chọc cười người khác.
Không biết Bin có hiểu người lớn “đi nhậu” có nghĩa là gì không, mà khi ba con nói “ba đi nhậu nha Bin” là con không cho đi. Con trả lời là “nhậu hoài hoài, chết võng á” (ý con muốn nói là nhậu về sẽ chết nằm trên võng).
Vậy là mỗi khi ba ghẹo con khiến con bực mình, chịu không nổi con liền nói “ba đi đi, đi nhậu đi!” Chắc ý con là muốn ba đi cho phứt mắt con.
Một bữa sáng thức dậy, Bin chỉ vào những chữ in trên mền của con và hỏi mẹ “này gì vậy” mẹ đọc cho con nghe đây là chữ a, kia là chữ o, rồi chữ b, chữ l. Con thích thú và cũng đọc theo mẹ. Thấy vậy mẹ dạy con đọc bảng chữ cái tiếng Việt, con đọc theo rất chăm chú. Mà Bin phát âm chuẩn lắm nha, không có ngọng ngịu đâu, chỉ có chữ g, r, q là hơi làm khó con một chút. Còn số đếm từ 1 đến 10 thì Bin đếm rành từ lâu rồi. Bác Hai nhà mình nói “lớn lên chắc Bin học giỏi lắm đây!”. Ngoài ra, Bin còn thuộc lòng hết những bài hát trong đĩa Xuân Mai và nghêu ngao hát luôn miệng. “Bin 27 tháng rồi chứ bộ!”. Hình như Bin của mẹ thích nhất là bài Bắc kim thang, vì mẹ nghe con hát bài này thường xuyên nhất, hát rành rọt nhất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét