Nuôi con chỉ cực mỗi cái việc cho con bú thôi. Nếu mẹ có nhiều sữa thì mẹ con ta đã khoẻ rồi, đằng này… Cả nhà làm mọi cách, mẹ ngày nào cũng ăn giò heo hầm với đu đủ, ngán chết đi được mà cũng không đủ sữa cho con bú. Vậy nên, con mới hơn 3 tháng phải cho ăn dặm bột. Con tỏ ra rất thích ăn. Mỗi bữa mẹ quậy một chén bột (loại chén nước mắm) với sữa con ăn rất nhanh hết sạch chén. Mọi người cũng mừng. Hơn một tháng ăn bột thì con bắt dầu chán, chắc con ngán vị ngọt rồi. Lúc này sữa mẹ nếu dồn cả ngày cho con bú được 1 cữ cũng không đủ no. Nên phải liều cho con ăn bột mặn lúc con mới hơn 4 tháng tuổi. Mẹ thay đổi mùi vị 3 bữa một ngày cho con đỡ ngán, xen với các cữ sữa đút lén được cho con lúc con ngủ. Trầy trật lắm với khoản ăn uống của con. Hồi nhỏ con còn có bề ngang, càng lớn càng giảm bề ngang, chỉ còn tăng trưởng chiều cao thôi.
Lúc con 6 tháng tuổi thì con tự mình cai vú mẹ luôn (mẹ nói là cai “vú” chứ không phải cai “sữa” vì mẹ đâu còn sữa cho con cai!). Một đêm, con nằm nhìn chằm chằm vào ngực mẹ, nghĩ là con thèm nên mẹ vạch áo cho con bú đỡ ghiền, không ngờ con lẳng lặng quay mặt vào vách. Lát sau con quay ra, mẹ thử vạch áo lần nữa, con lại quay lưng về phía mẹ. Từ đó trở đi con không bao giờ đòi vú mẹ nữa.Mọi người trong nhà lo lắng, sợ con bỏ luôn sữa bình thì khổ, vì con còn nhỏ quá mà. Nhưng may mắn, lúc này việc bú bình của con có cải thiện chút ít. Thỉnh thoảng lúc con thức cho bú vẫn được, mẹ mừng ghê.
Con thường hay bệnh. Cứ trái gió trở trời là con ho, sổ mũi. Vì vậy con phải uống thuốc. Uống thuốc hoài con đâm ra sợ (hay ghét) cái muỗng, cho nên đến giờ ăn là lại cực khổ với con nữa. (Con sợ cái muỗng đến mức sau này lớn một chút khi cho con ăn cơm phải lấy đũa gắp hoặc bốc bằng tay đút thì con mới ăn. Con ăn cơm sớm, khi chưa đầy tuổi). Con lại khác những đứa khác, không thích được ẳm, nên cũng khó dụ để cho ăn. Rồi mẹ phát hiện ra con thích xem quảng cáo, mỗi lần xem quảng cáo là cho con ăn dễ lắm, nhưng quảng cáo đâu có hoài mà cũng đâu có đúng bữa ăn, nên ba con thử mua đĩa nhạc bé Xuân Mai về cho con xem. Ai ngờ đâu con ghiền. Cứ đến bữa ăn là mở lên cho con xem, hết bữa ăn rồi tắt cũng không được. Rồi đến lúc ngủ, nằm lên võng rồi cũng phải mở Xuân Mai cho con, xem hết đĩa con mới chịu ngủ. Thấy con thích, bác hai mua về cho con thêm 1 đĩa Xuân Mai nữa mà con không chịu coi đĩa mới này, cứ có 1 đĩa xem hoài hoài không biết chán, tới lúc nát hết đĩa cũ mới chịu xem qua đĩa mới. Nhờ có Xuân Mai, cũng nuôi con được qua những bữa ăn.
Con không thích được ẳm, nhưng người lớn lại thích ẳm con đi chơi. Bà nội rầy ông nội tập thói quen xấu cho con, nhưng biết sao bây giờ, ông nội thích ẳm con ra đường chơi. Rồi dần dần con đâm ra thích ra đường, chiều đến mà không ẳm ra đường là con quậy khóc lên. Có điều con 7, 8 tháng rồi mà không cho “ẳm nách” cứ bắt người ta tha nê nê trước bụng.. Rồi vỉa hè trước nhà mình làm xong, mẹ mua chiếc xe đẩy về để chiều chiều con ra dạo phố.
Con chậm mọc răng, 7 – 8 tháng gì đó mới mọc 2 cái răng dưới. Khi con có nhiều răng rồi thì hai cánh tay mẹ đầy vết răng của con, không ngày nào con không cắn mẹ. Mà ai con cũng không cắn, chỉ cắn mẹ thôi.
Ông nội đặt cho con tên ở nhà là Bin. Bin có khả năng cảm thụ âm nhạc tốt lắm, cứ nghe nhạc là chân nhịp tay múa dù chỉ mới biết ngồi. Có một đoạn video clip mẹ quay lúc con xem quảng cáo sữa Vinamilk. Nghe hát “100%, 100% sữa tươi nguyên chất 100%. Chúng tôi là những con bò, chúng tôi là những con bò vui nhộn” là con ngồi nhịp chân, nhún nhún. Đoạn quảng cáo vừa dứt là con hét một tiếng, chắc là muốn níu lại nghe nữa! Mẹ nhớ lúc con còn trong bụng, mẹ đã cho con nghe nhạc. Những hôm mẹ cho nghe nhạc giao hưởng, lúc đầu con đạp đạp, sau đó thì im re, mẹ đoán là con ngủ rồi. Còn lúc nghe nhạc Việt Nam, mẹ cho nghe chú Lam Trường, chú Duy Mạnh hát thì con nằm im, nghe đến bài cô Cẩm Ly hát là con đạp lung tung hết, mẹ nghĩ là con phản đối, không chịu nghe ca sĩ nữ hát rồi.
Sau này khi con biết đi rồi, con xem nhạc của các cô Yến Trang, Yến Nhi, chú Lý Hải, chú Châu Gia Kiệt, nói chung là thể loại nhạc sôi động. Con không bao giờ ngồi im mà con luôn đứng lên nhảy theo, mỗi bài hát con nhảy một kiểu riêng chứ không phải cứ một kiểu “cà tưng” đâu nha, nào là “vấp cục đá”, “anh đẹp trai”, rồi hiphop. Bin nhảy “sành điệu” lắm. Mà con lạ lắm, cứ bài nào thích là nghe một bài đó thôi, nghe tới nghe lui mười mấy lần chứ không chịu cho qua bài khác. Nhiều khi mỗi đĩa nhạc con chỉ xem một bài thôi, không bao giờ cho xem qua bài khác.
Lúc Bin 9 tháng rưỡi con biết nói “cá”, “cha”, mẹ tưởng đâu con biết nói sớm vậy, nhưng sau đó thì không thèm nói nữa. Nhưng mà con cũng biết nói trước biết đi. 11 tháng rưỡi con mới biết bò, sau thôi nôi mới đứng chựng. Mà con cũng không thường đứng chựng, cứ thích bò khắp nhà. Đến lúc con 13 tháng rưỡi, nhà mình cũng vừa xây xong, buổi chiều mẹ rửa nhà sạch rồi ẳm con ra cho con bò thoải mái, mọi người ngồi chơi quay quần. Tự nhiên đang bò con đứng dậy đi mấy bước, té xuống lại đứng lên đi tiếp. Thế là Bin biết đi rồi. Nói cũng được một ít, con kêu ba là “cha”, kêu mẹ là “ba”, dạy cách gì con cũng không kêu mẹ bằng “mẹ”, một mực kêu là “ba”. Chắc là con nghe con Thuý kêu mẹ là “thím ba” nên con cũng kêu vậy. Còn ông nội bà nội thì con kêu là “Năm”. Đàn ông con trai còn lại con đều kêu là “chú”, phụ nữ thì “cô”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét